Polaroid
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325040

Bình chọn: 8.5.00/10/504 lượt.

ếu gia! Em. . . . . . - Cô cố gắng giải thích, anh khom lưng vỗ

vỗ mặt của cô, giọng điệu sắc bén nói - Cánh đã mọc cứng cáp rồi, muốn

bay đi? Có phải em đang nhắc nhở tôi, bảo tôi bẻ gảy cánh của em, để cho em không thể nào bay đi? Hả?

Cô nuốt nước miếng một cái, sợ hãi lắc đầu.

- Ở lại bên cạnh tôi, cho đến khi tôi đính hôn, nơi nào cũng không được

đi. . . . . . - Anh nang cả cơ thể cô lên, sau đó để cô ngồi trên đùi

anh.

Cô đưa tay vòng chặt cổ của anh, trên mặt đã có nước mắt.

- Tại sao? Chẳng lẽ người không phải chê em phiền toái! – Cô đỏ vành mắt hỏi.

- Chờ sau khi em trưởng thành, tôi sẽ để em rời đi, nhưng bây giờ vẫn

chưa thể. . . . . . - Tay của anh thăm dò gáy cô, giọng nói em dịu có

thể mềm vào xương cốt người.

Cô ríu rít khóc, sau khi trưởng thành, không phải là còn có một năm sao, cô có thể không thành vị thành niên không.

- Khóc cái gì? Rời khỏi tôi gấp như vậy? Tên Thượng Quan Tước kia có gì

tốt, hả? - Môi của anh đặt bên tai cô, phun ra hơi thở khiến người ta

say mê.

- Tại sao phải đợi đến sau khi trưởng thành, hiện tại em cũng có năng lực tự nuôi sống mình! - Cô quật cường trừng mắt nhìn.

- Thời điểm còn chưa tới, khi đến tự nhiên sẽ để em đi! - Trong lời nói của anh chưa đầy hàm ý.

Cô hít mũi một cái:

- Nhưng em lại không muốn trở về biệt thự của người! Cũng không muốn trở về nhà của Vũ Lạc Trạch, em muốn ở đây!!

Mặt của anh trong nháy mắt tối lại:

- Không được! Em phải cùng tôi trở về biệt thự, tránh cho gây thêm phiền

toái gì cho tôi. Nếu như em sợ quấy rầy chuyện tốt của tôi và vợ chưa

cưới? Cái này không phải thứ em nên lo lắng? d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

- Em không có! - Cô chỉ không muốn để Vũ Phong Nhi biết, cô lại dây dưa với con trai của bà ấy rồi.

- Không có là tốt, đồ dọn xong rồi phải không? Đi thôi! - Anh đứng dậy

kéo tay của cô, muốn dẫn cô đi, cô lại hất tay của anh ra, buồn bã nói - Tự em sẽ đi! - Không có là tốt, đồ dọn xong rồi phải không? Đi thôi! - Anh đứng dậy kéo tay của cô, muốn

dẫn cô đi, cô lại hất tay của anh ra, buồn bã nói - Tự em sẽ đi!

Mạc Duy Dương biết cô đang cáu gắt, tùy cho tính khí của cô. Hai người

xuống bậc thềm, một đám vệ sĩ động tác lưu loát theo sau lưng bọn họ.

Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương tách ra đi tới hai bên cửa xe, mở cửa xe

ngồi xuống.

Tài xế liếc nhìn hai người, tùy cơ hành sự mà lái xe rời đi.

Ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, Diệc Tâm Đồng cố ý không nói chuyện với anh, mà anh cũng đặt laptop trên đùi, ngón tay gõ bàn phím, không ngẩng đầu lên nói:

- Ngày mai sau khi tan học, đi Mac¬coShop mặc thử lễ phục!

Cô nhìn ngoài xe, lơ đảng nói:

- Mặc cái gì cũng như nhau!

- Bữa tiệc đính hôn đó, tôi muốn em ăn mặc chỉnh tề! Không thể qua loa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt có kinh ngạc.

Không thể qua loa? Là bởi vì anh sợ cô làm anh mất thể diện, hay là anh cảm

thấy cô hoàn toàn không xứng tham gia bữa tiệc của anh. Cô xoay mặt, tim khẽ đau nhói.

- Ngày đó em có chuyện, không thể đi!

Muốn cô nhìn anh ôm, hôn một cô gái khác trước mặt mọi người, cô vẫn chưa hào phóng và bình thản như vậy.

Tay gõ bàn phím của anh tạm ngừng, nghiêng mặt sang nhìn cô, trong mắt có tìm tòi tra cứu, chậm rãi nhếch môi:

- Chuyện gì phải chọn đúng ngày hôm đó?

- Chuyện lớn của cuộc đời em! – Cô lạnh lùng nói.

Lòng anh kinh ngạc, chuyện lớn cuộc đời?

- Tùy em! – Anh gần như dùng một giọng điệu rất lạnh nhạt nói với cô.

Một tay đóng laptop lại, gương mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng nhìn về phía tài xế trước mặt kêu lên:

- Dừng xe!

Tài xế không hiểu quay đầu lại hỏi:

- Tổng giám đốc, còn chưa tới công ty mà?

- Đưa tiểu thư về biệt thự trước đi, tôi xuống ở đây! - Anh đã tháo dây an toàn ra, đẩy cửa ra xuống xe.

Diệc Tâm Đồng cảm giác rõ anh đang tức giận, bởi vì câu chuyện lớn cuộc đời kia của cô. . . . . .

Anh để lại cho cô một bóng lưng không cách nào chạm đến. Đột nhiên cô cảm

thấy giữa cô và anh cách nhau rất xa rất xa, mặc kệ cô cố gắng như thế

nào, cô cũng không thể đứng bên cạnh anh, bởi vì thân phận cô nhi của cô nhất định không thể giúp đỡ anh, khác với Mộ Dung

Tuyết.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.

******

- Làm lần nữa! Lần đầu tiền cậu đi theo làm việc bên cạnh tôi sao? Chút chuyện nhỏ này cũng

cần tôi nhắc nhở cậu nhiều lần? - diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Mạc Duy Dương ném

một xấp tài liệu xuống đất, ngón tay đặt trên sống mũi, giận đến không

thể ngừng mắng thư ký.

Thư ký nơm nớp lo sợ sờ sờ cái trán đổ mồ

hôi, hôm nay tổng giám đốc ăn hỏa dược rồi sao? Hay là thiếu yêu, khí

nóng lớn như vậy. Anh lập tức cúi thấp đầu nói xin lỗi:

- Tổng giám đốc, tôi lập tức làm lại!

- Cút, làm không tốt, ngày mai không cần đến làm nữa! – Anh ném thẳng tàn thuốc trên tay lên áo khoác tây trang của thư ký. Lưng thư ký thẳng

tắp, trở thành nơi Mạc Duy Dương trút giận, mặt xụ dài rồi lại xụ

dài.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mộ Dung Tuyết đi tới liếc nhìn không khí buồn bực bên trong căn phòng, cười lạnh nói:

- Mạc Duy Dương, nghe nói người tình nhỏ của anh chạy?

Mạc Duy Dương hung hăng lườm cô một cái, th