
c kịp phản ứng -Dương, cậu và cô ấy xảy
ra chuyện gì? Ngày đó cô ấy hỏi tôi cô ấy có phải là gánh nặng của cậu
không d'iễnđ'ànl'êq'uýđ'ôn!
Bên đầu kia điện thoại Mạc Duy Dương rơi vào trong im lặng.
- Tôi biết rồi! - Hồi lâu, anh mới mở miệng nói.
- Tôi luôn luôn tôn trọng suy nghĩ của cậu, cũng biết đối với cô ấy cậu
không phải không có cảm giác, nhưng cậu cũng sắp đính hôn với Mộ Dung
Tuyết, cậu đặt Tâm Đồng ở vị trí nào? Chẳng lẽ cậu dự định cả đời đem
giữ lấy cô ấy ở bên người làm một búp bê? Cô là một con người, không
phải tượng gỗ, cậu có nghĩ tới hay không, sớm muộn cũng có một ngày cô
ấy sẽ rời khỏi cậu! - Trong lòng Vũ Lạc Trạch không có cảm giác nói.
- Tôi không sẽ lấy cô ấy, nhưng sẽ không để cho người đàn ông khác đụng vào cô ấy! - Anh nhếch môi cười nói.
- Dương, cậu không biết cậu như vậy là rất ích kỷ sao? Cậu được kết hôn,
cô ấy thì không thể sao? - Vũ Lạc Trạch có chút tức giận.
- Chẳng lẽ cậu muốn cưới cô ấy?
- Tôi không muốn đụng vào phụ nữ của cậu nữ! - Vũ Lạc Trạch cười khổ sở một tiếng.
- Vậy là tốt, từ ngày cô ấy lựa chọn tôi đó, thì nhất định, cô ấy trốn tôi không thoát!
Vũ Lạc Trạch không nói ra bất kỳ cảm nghĩ nào nữa, bởi vì anh có thể khẳng định, người Mạc Duy Dương yêu là Diệc Tâm Đồng, về phần tại sao cưới Mộ Dung Tuyết, hẳn là có liên quan tới bối cảnh. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
Địa vị nhà Mộ Dung ở cả Thành phố J vô cùng có ảnh hưởng, hai nhà liên
kết hôn nhân đối với sự nghiệp cả hai đều có lợi ích, chỉ đáng thương
cho Diệc Tâm Đồng.
Mạc Duy Dương cúp điện thoại, một phát quăng
điện thoại đi. Ngực tức giận làm bộ mặt anh có chút vặn vẹo. Diệc Tâm
Đồng em cho rằng lẩn trốn thì không thể tìm thấy em sao? Em quá ngây thơ rồi!
Xem ra lần tập huấn cắm trại dã ngoại trước không có làm
cho em bị một chút giáo huấn, nên mới làm cho em to gan mà muốn chạy
trốn như vậy.
******
Thượng Quan Tước không ngờ người đàn
ông này tìm tới nhanh như vậy, lần trước để cho anh ta mang Đồng Đồng
đi, lần này nói gì cũng không thể để anh ta mang đi.
Có điều khí thế người đàn ông này quá mạnh mẽ, chỉ ngồi ở chỗ đó cũng đã cho người ta cảm giác bị áp bức vô hình.
Anh thận trọng hỏi:
- Mạc tổng, không biết tìm tôi có chuyện gì?
Mạc Duy Dương ngồi đối diện anh, đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một
vòng khói, đôi mắt thâm sâu bắn ra một tia sáng lạnh, vẻ bên ngoài thì
cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Tôi biết rõ cô ấy ở chỗ
của anh, nói cho cô ấy biết, tối nay tôi muốn thấy bóng dáng cô ấy, nếu
không hậu quả không phải anh có thể gánh nổi!
Thượng Quan Tước
trên mặt biến sắc, truyện chuyển ngữ ở d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn không
ngờ tới giọng điệu người đàn ông này nói chuyện lại lớn lối như vậy, có
điều người đàn ông này và Diệc Tâm Đồng có quan hệ như thế nào? Người
tình? Không giống lắm. . . . . . bởi vì theo hiểu biết của anh đối với
Mạc Duy Dương, năm nay anh ta đã hai mươi chín tuổi, hơn nữa sẽ lập tức
đính hôn với một cô gái tên là Mộ Dung Tuyết, tuối anh ta và Đồng Đồng
lại chênh lệch mười hai tuổi, không thể nào là người đàn ông của Đồng
Đồng. - Mạc tổng, đây coi
là uy hiếp sao? - Thượng Quan Tước che giấu sợ hãi trong lòng rất tốt,
nhưng cầm ly trà tay cũng không tự giác có chút run rẩy.
- Anh
cảm thấy thế nào? Anh cho rằng anh giấu cô ấy, tôi sẽ không tìm được
sao? Thượng Quan Tước, không nên có ý đồ đối đầu với tôi, anh là không
chiếm được bất kỳ ích lợi nào! - Mạc Duy Dương ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua một ánh lạnh.
- Mạc tổng, tôi hết sức hiểu tâm tình tìm
người của anh, nhưng nơi này của tôi quả thật không có người anh muốn
tìm! - Thượng Quan Tước cười nói.
Mạc Duy Dương nheo mắt lại, tiếp theo nhếch môi cười nói:
- Tôi sẽ làm cho anh hiểu, nói dối phải trả giá cao! – Anh duỗi hai chân
gác lên nhau xuống, đứng dậy có dụng ý mà nhìn anh ta (TQT) một cái, sau đó sập cửa rời đi.
Đôi tay Thượng Quan Tước run rẩy cầm điện thoại, nói với người ở bên đầu kia điện thoại:
- Đồng đồng, Mạc Duy Dương tìm em khắp nới, em xem có muốn tránh ra chỗ khác trước không, anh sợ chỗ của anh cũng không an toàn!
Điện thoại di động Diệc Tâm Đồng cầm trên tay ‘bốp’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô lại liên lụy đến Thượng Quan Tước, không được, cô phải lập tức rời đi, đi đâu cũng được, ngàn vạn lần không được liên
lụy đến Thượng Quan Tước.
Sau khi thu dọn vài thứ đơn giản của
mình, xách túi, kéo ra cửa phòng khách, đột nhiên từng hàng người xuất
hiện trong tầm mắt của cô, hàng người nhanh chóng chia thành hai nhóm,
khiến giữa bọn họ dọn ra một con đường.
Mạc Duy Dương từ sau lưng thuộc hạ đi ra, đi về phía cô đứng trên bậc thềm, đi từng bước một.
"A!" Cô hét lên một tiếng, xoay người liều mạng chạy vào trong căn phòng,
nhưng mới chạy mấy bước đã cảm thấy quần áo sau lưng bị anh một tay níu
lấy, hai chân của cô bị buộc cách mặt đất, ngay sau đó cả người trôi lơ
lửng ở giữa không trung. truyện được chuyển ngữ ở diễn đàn L.ê Q.uý
Đ.ôn.
"Phịch!" Cô bị ném trên ghế sofa, đầu tóc rối bời, bộ mặt hoảng sợ.
- Mạc thi