
nhẹ nhàng phất về phía bụi cây, chỉ thấy phát ra một điểm sáng. . . . . . thân dây leo rơi trên váy nàng biến thành hoa văn trông rất sống động.
Quanh thân đều là hương thơm của cây cỏ, tâm tình Thanh Dao nhất thời trở nên cực kỳ tốt, bất tri bất giác liền nhảy múa giống như tinh linh trong núi rừng.
Lúc này trong bụi cỏ ở phía xa kia phát tiếng sột soạt, Thanh Dao ngừng lại, quay đầu nhìn về hướng đó chỉ thấy một con hổ trắng đang chạy về phía nàng.
“Bạch Ngọc, ha ha. . . . . .” Thanh Dao nhận ra đó là Bạch Ngọc mà Dao Cơ hay cưỡi. Nàng vui vẻ gọi tên nó, “Bạch Ngọc, Bạch Ngọc. . . . . .”
Bạch Ngọc rất có linh tính, nó chạy như bay đến trước mặt Thanh Dao, cọ cọ mấy cái trên người nàng giống như đang làm nũng. Thanh Dao ngồi hẳn xuống sờ da lông mềm mượt của nó, vừa sờ vừa nói nhỏ: “Bạch Ngọc, hơn bảy trăm năm không nhìn thấy ngươi, ngươi lớn hơn rất nhiều. Có phải nhớ ta rồi? Ta cũng rất nhớ ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì? Ai nha, ngươi dẫn ta đi đâu vậy?”
Thanh Dao bị Bạch Ngọc kéo lên trên lưng, nàng còn chưa phục hồi tinh thần, Bạch Ngọc đã mang nàng chạy như bay xuyên qua rừng núi. Gió vù vù thổi bên tai, trong đó xen lẫn mùi mây mưa ẩm ướt quen thuộc ở Vu Sơn còn có hương thơm của cỏ cây. Bạch Ngọc dường như rất vui vẻ, vẫn chạy như bay, cuối cùng ở trước một sơn cốc bên cạnh đầm nước thì dừng lại.
“Bạch Ngọc, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì? A, ta biết rồi, ngươi muốn dẫn ta đi tắm đúng không. Được, ta nghe theo lời ngươi, ha ha.” Thanh Dao cười sờ sờ đầu Bạch Ngọc.
“Nó không phải là bảo nàng đi tắm, nó mang nàng tới đây để gặp ta.” Thanh âm quen thuộc ở sau lưng vang lên.
Nụ cười trên mặt Thanh Dao cứng đờ.
Thanh âm này. . . . . .
Nàng xoay người trong nháy mắt, Thanh Dao khôi phục khuôn mặt lạnh như băng trước sau như một, địch ý trong mắt hết sức rõ ràng. Minh Thiệu đứng đối diện nàng, đạp ánh trăng đầy mặt đất, phong thần tuấn lãng, cao nhã thoát trần.
Thanh Dao không khỏi hoảng hốt một chút nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Nàng lạnh lùng nói: “Xem ra Minh Thiệu Tướng quân rất thích tự tiện xông vào nơi ở của người khác, đầu tiên là Tê Phương thánh cảnh, bây giờ lại là Vu Sơn. Đến tột cùng ngài muốn như thế nào?”
“Thanh Dao, không, có lẽ ta phải gọi nàng là Phù Vân linh chủ.” Ánh mắt Minh Thiệu sắc bén, chăm chú nhìn vào mắt Thanh Dao, cười mà như không cuời.
“Làm sao ngài biết?” Trong đầu Thanh Dao thoáng qua một ý nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra, “Là Phong Thần, là ngài ấy nói cho ngài biết?”
“Chuyện ta biết không chỉ có như vậy, ta còn biết nàng là nữ nhi của Bích Cẩn Tiên thù, cũng là nàng nữ nhi của Dương Tuyền Đế quân, đúng không, Thanh nhi?”
Như có một tia sét đánh vào đỉnh đầu Thanh Dao, nàng lui về phía sau một bước, gần như lảo đảo ngã xuống. Minh Thiệu tiến lên đỡ nàng, bị nàng hất ra. Dù sao nàng cũng được Dao Cơ nhắc nhở, cho dù là dưới tình huống như vậy, tự nhiên cũng bình tĩnh rất nhanh.
Nàng ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Như vậy ta cũng không nên gọi người là Minh Thiệu Tướng quân, mà là Chiến thần Tuyên Ly, có đúng hay không?”
Minh Thiệu không nghĩ tới Thanh Dao sẽ nói câu này, kinh ngạc lại không nhịn được cười khổ. Hắn dĩ nhiên biết ý tứ Thanh Dao, nàng đang uy hiếp hắn. Nếu như hắn tiết lộ chuyện nàng là nữ nhi của Dương Tuyền Đế quân, nàng cũng sẽ cho mọi người biết hắn là kiếp sau của Chiến thần Tuyên Ly.
Khi đó, theo trọng tội của hắn, vốn nên bị ngũ lôi oanh đỉnh, hôi phi yên diệt** nhưng Thiên đế nổi lên tư tâm, không nỡ để cho hắn cứ như vậy mà biến mất, cho nên ra lệnh cho Thiên quan len lén dẫn hồn phách của hắn đi chuyển thế đầu thai. Đi qua mười đời luân hồi sau đó rốt cục cũng được như ngày hôm nay.
**tan thành tro bụi
Những chuyện này, sau đó hắn mới được nghe đến. Thiên đế từng dặn dò hắn tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu bị bại lộ đừng nói là hắn, ngay cả Thiên đế cũng không thể tránh được tội danh đắc tội Thiên Quy. Vì vậy ngàn vạn năm qua, người biết bí mật này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn lấy làm lạ vì sao Thanh Dao lại phát hiện ra.
Mặc dù trong lòng nghĩ ngợi nhưng Minh Thiệu chỉ nhướng mày, cười khẽ: “Nàng nhạy bén hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta. Tuy nhiên nàng cảm thấy lời nói này sẽ có người tin sao? Coi như là bọn họ tin thì xử lý như thế nào?”
“Bọn họ có tin hay không, cùng ta không liên quan.” Thanh Dao cười xem thường, xem ra, không có ai sẽ nhàm chán đến nỗi đi khiêu khích Chiến thần, càng không có ai dám đi bôi nhọ Thiên đế.
Sau khi chuyển thế, tướng mạo Minh Thiệu dường như không thay đổi. Mặc dù ngày trước Tuyên Ly chưa từng hé lộ gương mặt thật nhưng chỉ dựa vào nửa chiếc mặt nạ màu đen làm sao có thể che kín điều bí mật này. Thần tiên trên Thiên giới phần lớn là trải qua kiếp nạn tu luyện mà thành, đều không phải là kẻ ngốc có tiếng không có miếng, khẳng định trong bọn họ cũng có người hoài nghi mối liên quan giữa Minh Thiệu và Tuyên Ly nhưng không có ai dám vạch trần.
“Về phần ta là nữ nhi của ai cũng không liên quan đến ngài. Tướng quân có thời gian vẫn là quan tâm đại sự trên Thiên giới của