Old school Swatch Watches
Say Năm Tháng

Say Năm Tháng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324341

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

xuống, từ từ dạo bước tới phía trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Cảm giác này cũng không biết đã ngủ bao lâu, không khí bây giờ dường như rất an nhàn, hoàn toàn không có chút cảm giác giương cung bạt kiếm.

Chim sơn ca đậu ở đầu cành ca hát, ríu ra ríu rít, tâm tình Thanh Dao cũng sáng tỏ thông suốt. Nàng ngắt một bông hoa đào ở đầu cành nhẹ ngửi, mùi thơm còn chưa tràn đầy, đột nhiên phát giác có người từ phía sau ôm eo nàng, trong nháy mắt cả người nàng cứng ngắc.

“Thanh nhi. . . . . .” Thanh âm trầm thấp ở bên tai nàng, mang theo mỏi mệt vô cùng.

Hoa đào từ ngón tay rơi xuống, rơi trên mặt đất, cũng ở đây cũng trong lúc đó nước mắt chảy xuống, tí tách —— rơi vào mặt cánh hoa trên đất.

Hắn trở lại.

Hắn trở lại?

Vậy mà hắn trở lại!

“Không nên cử động.” Minh Thiệu dùng sức ôm lấy nàng, ngăn nàng xoay người, “Để cho ta ôm nàng một lát được không, một lát thôi.”

Thanh Dao đứng yên lặng, hưởng thụ cái ôm xa xỉ ngoài ý muốn. Cằm của Minh Thiệu nhẹ nhàng cọ ở đầu vai nàng, mười ngón tay xuyên qua mái tóc dài như thác nước của nàng. Trên người nàng có loại mùi thơm đặc biệt, nhàn nhạt, mơ hồ. . . . . .

“Làm sao ngài đã trở lại, ngài không nên trở về lúc này.”

“Không sao, mọi chuyện đều tốt.”

“Thật sự?”

Thật sự mọi chuyện đều kết thúc? Khó trách bên ngoài an tĩnh như vậy, loại an tĩnh này làm cho nàng cảm giác giống như trở lại hơn bảy trăm năm trước, không buồn không lo, ồn ào phồn hoa ngoại giới cùng nàng không liên quan.

Quả nhiên, có Minh Thiệu ở bên nàng còn sợ có cái gì không thể giải quyết chứ? Hắn là Chiến thần, đối với nàng mà nói hắn chính là toàn bộ thế giới, không gì là hắn không thể làm được.

“Ta giống như có một giấc mộng dài. . . . . .” Thanh Dao quay đầu lại, sau khi chống lại đôi mắt đen nhánh tâm nàng như tro tàn, run rẩy từ trong kẽ răng nặn ra một chữ, “Ngươi. . . . . .”

Trong phút chốc, mọi chuyện thoáng như ác mộng. Tiếng chim hót thanh thúy uyển chuyển trở nên chói tai như vậy; không khí trong lành giống như là tràn đầy cát bụi, đục không chịu nổi; hoa đào kiều diễm ướt át giống như mất đi sắc thái, trong nháy mắt tàn lụi. . . . . .

Cặp mắt tà mị câu hồn đoạt phách, dường như đang giễu cợt nhìn Thanh Dao. Xem ra khuôn mặt rõ ràng được xưng tụng là tuyệt mỹ ở trong mắt Thanh Dao so với cái gì cũng đáng sợ hơn, bốn phía là một mảnh tĩnh mịch.

Ma Quân Phá Thiên? Mới vừa rồi rõ ràng là Minh Thiệu, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được nhiệt độ hơi thở của hắn, làm sao lại lập tức biến thành Phá Thiên?

“Tại sao. . . . . . Tại sao là ngươi?” Cổ họng Thanh Dao giống bị ma quái bóp chặt, thanh âm run rẩy không đồng đều.

Phá Thiên lên tiếng cuồng tiếu, thanh âm chói tai như kim đâm vào người Thanh Dao. Tới nơi này chính là Phá Thiên, như vậy Minh Thiệu hắn. . . . . .

“Không. . . . . . Sẽ không, sẽ không !”

Tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền ra ngoài cửa sổ, làm kinh động đến chim nhỏ đang ca hát đầu cành.

“Thanh nhi, Thanh nhi ngươi tỉnh.”

Thanh Dao mở mắt, Song Thành đang đứng ở trước giường của nàng, u sầu đầy khuôn mặt. Bên người nàng còn có Nữ Anh, Dao Cơ, Bích Cẩn. . . . . . Nhất thời, cả người Thanh Dao mềm yếu.

Thật may đây chỉ là một cơn ác mộng.

Nữ Anh lấy khăn giúp Thanh Dao lau mồ hôi lạnh trên trán, “Thấy ác mộng ư. Yên tâm, có chúng ta ở bên sẽ không có chuyện gì.”

“Thật. . . . . . Chuyện gì cũng chưa phát sinh sao?” Tâm Thanh Dao không ngừng cuồng loạn.

Nàng không dám tưởng tượng, nếu như mọi chuyện trong mộng biến thành sự thật nàng nên làm gì bây giờ, nàng có thể làm gì.

Dao Cơ không để ý tới ý tứ của Thanh Dao. Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi an tâm dưỡng thương, trời sập xuống đã có chúng ta đỡ. Chính là một Dương Tuyền Đế quân coi là cái gì, cho dù Thiên đế tới cũng không thể làm khó dễ được ta.”

Thanh Dao thoáng an tâm.

“Không xong không xong. . . . . .” Tuyết Kiều vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Thanh Dao tỉnh, lời nói lập tức nuốt trở lại trong bụng.

Thanh Dao hỏi: “Chuyện gì lại gấp gáp như vậy.”

“Hắn, hắn mang theo thiên binh thiên tướng bao vây Bồng Lai.”

Theo lời Tuyết Kiều hắn dĩ nhiên là Dương Tuyền Đế quân, trong lòng tất cả mọi người biết rõ.

“Làm sao có thể, Chướng Nhãn thuật của ta sẽ không dễ dàng bị phá bỏ, trừ phi. . . . . .” Trong mắt Nữ Anh lộ ra một tia lo lắng.

Tuyết Kiều hỏi tới: “Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi là ta, nếu không không có người nào có thể phá mê chướng này!” Đột nhiên xuất hiện một thanh âm lạnh lùng, không chứa bất cứ tia cảm tình nào.

Bạch quang chợt lóe, nữ tử bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, quanh thân như kết hàn băng.

“Tỷ tỷ?” Bả vai Nữ Anh run lên.

Vừa rồi cũng đã đoán được, trên đời này trừ nàng chỉ có tỷ tỷ ruột Nga Hoàng của nàng có thể phá Chướng Nhãn thuật này. Không ngờ Nga Hoàng tới nhanh như vậy.

Ba ——

Nga Hoàng phất tay tát Nữ Anh một bạt tai: “Ngươi còn biết ta là tỷ tỷ của ngươi? Có biết ngươi đã làm chuyện gì tốt hay không! Làm như vậy hậu quả là gì ngươi đã nghĩ qua?”

“Đúng vậy, ta biết hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu tỷ tỷ biết ta đánh cược tính mạng của mình