XtGem Forum catalog
Scandal Đình Đám

Scandal Đình Đám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323995

Bình chọn: 9.5.00/10/399 lượt.

ng phá vỡ trầm mặc.

"Chẳng lẽ cô không phải sao?" Biết rõ giọng điệu to chỉ biết làm đối phương phát bực, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tùy Trần, Thịnh Đản sẽ rất khó giữ vững lý trí.

Gương mặt cô ta xoay qua, khóe miệng tươi cười thế nhưng có tia ngọt ngào, "Thật ra thì tôi cũng không biết Tùy Trần đối với tôi mà nói đến tột cùng tính là cái gì, chỉ biết là anh ấy là một người rất quan trọng trong sinh mệnh của tôi. Khi không có anh ấy ở cạnh, sẽ rất nhớ anh ấy; lúc anh ấy ở bên cạnh, lại cảm thấy rất vui vẻ. Tôi cũng biết rõ, có lẽ đời này cũng không thể tìm được người thứ hai như vậy, sẽ giống như anh ấy vô điều kiện mà đối tốt với tôi."

Từ đầu đến cuối Thịnh Đản cũng không có nói tiếp, duy trì trạng thái lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê trong tay, hơn thế là đem mép tách dán vào môi dưới, thổi nguội cà phê. Chất lỏng màu nâu trong tay bay ra khí nóng, phun nóng gương mặt của cô, cũng làm mắt cô mông muội.

"Đúng là nói chuyện thẳng thắn, rốt cuộc tôi cũng chỉ là một cô gái, một ngày nào đó cũng muốn có gia đình. Coi như Tùy Trần chịu lấy tôi, tôi cũng không tiếp nhận nổi chồng tương lai của tôi ở tú trường. Cô cũng ở trong vòng đó, nên biết cái vòng luẩn quẩn đó có bao nhiêu rối loạn mà."

"Nếu đã như vậy, tại sao không buông anh ấy ra?" Nghĩ không muốn đáp lời của cô..., kết quả Thịnh Đản vẫn không chịu được mà hỏi.

"Không bỏ được. Anh trai của Tùy Trần. . . . . . Là một người đàn ông trong mắt chỉ có công việc, có lẽ có một ngày khi anh ấy phải kết hôn, sẽ lấy tôi, đó cũng bởi vì anh ấy lười phải tốn thời gian đi nói yêu thương dỗ dành cô gái. Mà Tùy Trần lại có thể cho tôi cái loại cảm giác yêu đương bị thiếu sót đó. . . . . . Có lẽ cô không tin, một cô gái có thể đồng thời yêu hai người. Tôi nghĩ, có lẽ trước khi chưa kết hôn với anh trai anh ấy. Tôi sẽ không cam lòng buông anh ấy ra, cô có kiên nhẫn chờ không?"

"À?" Chờ cái gì?

"Đợi đến lúc tôi kết hôn, Tùy Trần sẽ là của cô."

"Đùa gì thế. . . . . ." Nói nhiều như vậy, còn muốn đem Tùy Trần là vỏ xe phòng hờ sao, kết cục sau cũng càng tốt hơn, đó là một cước đá văng. Thịnh Đản oán giận đứng dậy.

Kích động muốn bác bỏ, một trận hoa mắt chóng mặt lại để cho cô không thể không nuốt bất mãn vào.

Là bởi vì ngồi quá lâu, chợt đứng lên, cho nên mới choáng váng đầu sao?

Nhưng cái loại đó bởi vì cường độ thiếu máu mà tạo thành cảm giác choáng váng, cũng không đến mức kéo dài lâu như vậy chứ?

Thịnh Đản giơ tay lên chống tường, nhắm mắt lại đứng đó một lúc lâu, kinh nghiệm của trước đây nói cho cô biết như vậy sẽ giảm bớt chút. Nhưng lần này, một chiêu này cũng không có tác dụng, thời điểm cô mở mắt lần nữa, cảm giác trời đất quay cuồng ngược lại càng nặng hơn.

Cô miễn cưỡng chống đỡ ngồi xuống, ý thức rời rạc, bắt được nụ cười quỷ quyệt bên khóe miệng Đỗ Ngôn Ngôn, yêu dị giống như anh túc. Sau đó, một tia lý trí chạy trước, Thịnh Đản chợt nghĩ thông suốt, quay đầu nhìn về phía nửa ly cà phê bị chính mình uống đặt ở trên bàn trà, vô lực mặc cho cơn buồn ngủ thôn tính chính mình.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Đây đại khái là từ lúc Thích Huyền xuất đạo tới nay, lần đầu tiên trải qua việc bỏ bê công việc, thật may là, bởi vì lần đầu vi phạm, cho dù Nhậm Sâm thay anh nói dối. Đối phương cũng chọn tin tưởng.

Vốn là, anh có thể triệt triệt để để phóng túng một ngày, có vô số cuộc sống về đêm đang chờ anh tham dự.

Vậy mà xe cũng đã chạy nhanh đến cửa hộp đêm rồi, anh lại bị ma xui quỷ khiến trở lại khách sạn.

Tên ngu ngốc kia chưa ngủ sao?

Hôm nay phải dựa vào cô giữ thể diện, nhất định mệt chết đi?

Cái tin nhắn kia nhất định khiến cho cô bị tức giận không nhỏ, nghĩ đến nét mặt lúc cô tức giận, tâm tình của anh thế nhưng lại tốt lên.

Khẩn cấp muốn gặp mặt Thịnh Đản ngay để nói xin lỗi, khiến Thích Huyền nhanh chóng dừng xe.

Vừa mới chuẩn bị rút chìa khóa xe ra, anh chợt dừng lại, ngược lại gõ tay lái, con mắt chăm chú khóa chặt, nhìn nơi cách đó không xa.

Ánh đèn trắng xanh chiếu rọi bãi đỗ xe trống trải, van vọng âm thanh tiếng giày cao gót đứt quãng của cô gái.

Liên tục một lát sau, chủ nhân của âm thanh kia không kiên nhẫn hướng về phía phía trước hô: "Còn đứng ngây đó làm gì, mau tới đây giúp."

Trên chiếc xe cách đó không xa, có một người đàn ông nghe tiếng chui ra, Thích Huyền không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, là giám đốc Lưu.

"Chậc chậc, cũng biết Đỗ Ngôn Ngôn ra tay, không có chuyện gì không thể giải quyết được." Giọng nói của Giám đốc Lưu mang theo ý cười vang lên.

"Ít nói nhảm. Người kia, tôi giúp anh mang đến, đồ đâu?"

Nghe vậy, anh ta đem túi da trâu cầm trong tay giao vào trong tay Đỗ Ngôn Ngôn, sau khi xác nhận không sai, cô ta vẫn còn không yên tâm hỏi lại: "Chẳng lẽ anh còn lưu trữ?"

"Cũng không phải là cảnh ướt át, dự trữ cái gì tốt thôi. Yên tâm đi, làm người nên thức thời, tôi nhất định sẽ ngậm chặt miệng." Anh ta dùng lời thề son sắt như chứng cứ của lính bảo an địa phương, tròng mắt chặt chẽ chế trụ trên người cô gái đang ngủ mê man.

Trong lúc đang tiến