
ến mọi việc sinh hoạt của bà rất bất tiện.
- Bất tiện thì bảo bất tiện, sao bác lại sử dụng từ dễ gây cho người khác hiểu lầm thế. Bắn bác quản gia xong, Khả Khả lại quay sang tiếp tục oanh tạc ai đó đang giả làm rùa, cô nói:
- Còn ba nữa, gì mà mẹ con tình hình đang rất nguy kịch, nhanh chóng đến gặp bà lần cuối, tất cả các người diễn kịch hay quá nhĩ, cả một hội đồng lừa gạt con?
Đợi Khả Khả bốc hỏa xong, Hà mẹ mới từ từ lên tiếng:
- Mọi người gạt con, là mọi người có lỗi, nhưng chẳng lẽ con lại mong muốn mẹ nguy kịch như những lời họ nói? Việc mẹ nhập viện là có thật, mẹ trượt cầu thang, chân bây giờ phải bó bột tận 1 tháng. Mẹ chỉ là nhớ con gái của mẹ, muốn gặp nó thôi, chẳng lẽ ngay cả chút ước muốn nho nhỏ này con cũng không cho sao? Nói đoạn, Hà mẹ mắt ngấn nước.
Khả Khả thấy mẹ như thế tức giận liền theo gió mà bay đi, cô nhào vào lòng mẹ nức nở, xin lỗi rối rít. Hồi lâu cô lại cảm giác hình như có cái gì đó không đúng. Nói là bệnh, muốn cô về thăm thì có thể tạm chấp nhận. Còn nhớ cô thì có vẽ hơi miễn cưỡng, hè năm nào mà cô không sang đây thăm mọi người, lại còn bình thường mẹ cô hay du lịch khắp nơi sao không điện thoại bảo là nhớ cô, cùng lắm 2 người chỉ gặp nhau qua máy tính, mẹ cô kể toàn chuyện trên trời dưới đất lúc bà đi du lịch cũng chẳng bảo 1 câu là nhớ cô.
Khả Khả đề phòng đột ngột rời khỏi vòng tay của mẹ. Lúc này Hà mẹ còn đang vui mừng vì kế hoạch sắp hoàn thành, Khả Khả đột nhiên có phản ứng lạ, làm bà không kịp thu lại nụ cười đắc thắng trên môi.
Khả Khả chống hai tay vào hông, ánh mắt hung hăng nhìn mẹ, hỏi:
- Lúc nãy mẹ khóc dữ lắm mà, sao giờ lại cười rồi?
- À, ừ, mẹ mừng vì gặp lại con đó mà. Hà mẹ lấp liếm qua loa.
- Mẹ, mẹ định bầy trò gì? Khả Khả ánh mắt vẫn gắt gao rà soát trên người Hà mẹ, mong tìm được chút manh mối.
Nhìn thấy phản ứng của 2 mẹ con nhà họ Hà, Lôi Kình không nén được cười thầm trong bụng, bộ dáng Khả Khả lúc này đang phồng mang trợn má trông thật đáng yêu. Lôi Kình ánh mắt tràn đầy sủng nịnh cùng yêu thương nhìn Khả Khả.
Như phát giác được ánh mắt như điện cao áp của Lôi Kình, Hà mẹ liền nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Ai nha, ai đây? có phải Lôi Kình hay không? Cháu càng lớn càng đẹp trai ra nha.
- Cháu chào 2 bác. Lôi Kình lễ phép cúi chào.
- 2 người biết nhau? Khả Khả kinh ngạc hỏi.
- Sao lại không biết, Lôi Kình với anh trai con là bạn học, thân từ học đại học, nó cũng gần như là người 1 nhà với mình. Nói rồi như nhận ra điều gì đó, Hà mẹ lại kinh ngạc thốt lên:
- Khả Khả, không lẽ con không biết?
Khả Khả gật đầu lia lịa. Hà mẹ dùng ánh mắt khủng bố nhìn con gái như nhìn quái vật. Lôi Kình thấy vậy liền giúp cô giải vây, anh nói:
- Lúc con đến Hà gia thường xuyên thì hình như Khả Khả đã trỡ về nước, đến hè cô ấy mới trở lại Mỹ, khả năng không nhớ cháu cũng không có gì lạ.
Bây giờ đến lược Khả Khả nhìn Lôi Kình như nhìn sinh vật lạ. Anh ta biết cô từ trước? Khả Khả thầm nghi vấn.
Lôi Kình như hiểu ý cô, anh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, môi anh khẽ nhếch lên, gật đầu như thừa nhận. Khả Khả choáng.
Như nhận ra giữa Lôi Kình và Khả Khả có vấn đề, Hà mẹ cười gian xảo, nói với con gái:
- Khả Khả, con còn nhớ lời hứa 10 năm trước đã hứa với mẹ trước khi về nước không?
Khả Khả suy nghĩ hồi lâu, rồi như nhớ ra 1 sự việc rất chi là quan trọng, cô trừng mắt nhìn mẹ.
- Nhìn biểu hiện của con như thế, mẹ biết chắc mà con còn nhớ, vậy thì như lời đã định, 3 ngày nữa nhé. Hà mẹ khoái trí nhìn con gái đang còn ngơ ngác cười tà.
- Không được, việc đó con chỉ là… Lời nói chưa dứt liền bị Hà mẹ cướp lấy
- Con đừng nói là con định nuốt lời nhé, đừng quên con đang đứng trên địa bàn của mẹ đó, muốn lật lọng hả con, thêm 10 năm nữa đi.
(anchan: sặc! mẹ con nhà này nhiễm phim xã hội đen ghê ta)
Khả Khả cứng họng nhìn mẹ, cố gắng tìm lý do thoát thân:
- Nhưng là cũng không cần phải như vậy.
- Không như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ con đã có người yêu? Ai, đâu, con đừng nói với mẹ là Lôi Kình nhé.
Lôi Kình từ nãy đến giờ vẫn còn ngây ngốc, ù ù cạc cạc với cuộc đối thoại của 2 mẹ con Hà gia, đến bây giờ thì anh mới lơ mơ hiểu được chút đỉnh.
Mặt Khả Khả thoáng ửng đỏ, nghĩ ngợi hồi lâu, Khả Khả thấy hay là cứ nhận đại Lôi Kình là bạn trai của cô, sau này khi mẹ dẹp cái ý định ép cưới rồi thì cô lật lọng vẫn không muộn. Tính toán xong, Khả Khả cảm thấy ý tưởng của mình cũng không tệ, liền mạnh dạn, dỏng dạc phát biểu ý kiến:
- Nếu con nói là anh ấy thì sao?
Khả Khả vừa dứt lời, Hà gia 1 phen khiếp đảm hồn vía, mỗi người 1 biểu hiện, 1 suy nghĩ.
Đầu tiên là Hà ba, chủ gia đình, là người 1 thời làm mưa làm gió trong giới chứng khoán, trên thương trường, không ai không khiếp sợ khi nghe đến cái tên Hà Bác Bạch. Nhưng trước mặt vợ thì ngoan như con mèo nhỏ, cảm xúc của ông lúc này chính là: “ghen tỵ”. Ông lia ánh mắt sắc như dao về phía Lôi Kình, ý định muốn dùng ánh mắt giết chết anh. “Con gái ta nuôi 25 năm trời, mi chỉ mất 1 chút thời gian liền muốn cướp con ta? Đừng vọng tưởng.” Hà ba thầm nghĩ.
Tiếp theo là Hà mẹ, người phụ nữ cầm đại quyền sinh