
là tôi đã làm cô ấy thất vọng rồi, tôi hung ác giậm chân nói tiếp: “Nếu bọn họ thật sự đi, tớ sẽ mỗi ngày hát “nghe biển” cho các cậu nghe, phiền chết các cậu.”
(Nguyên văn là “đồng quy vu tận”, “tiền dâm hậu sát”, “tiền sát hậu gian”, nghĩa cũng như nhau ấy mà ='>'>~)
Nhưng vừa mới bị Vương Tiệp kích thích, tôi nghĩ tôi phải áp dụng hành động thực tế mới được. Chiều thứ hai, lớp “nghệ thuật nước Nga” học thảo luận. Phương pháp thảo luận cũng chẳng có gì khác ngoài phân chia mấy người một tổ, làm PPT, chọn một tổ trưởng làm presentation. Không uổng công cùng nhau phấn đấu suốt mấy tháng, tất cả mọi người quyết định không để thầy giáo dạy quá giờ nữa, mấy tổ trưởng lên thuyết trình đều lời ít mà ý nhiều. Khi cách thời gian tan học mười phút, thầy giáo ở phía trên hoàn tất lời tổng kết, còn đặc biệt ân cần hỏi sinh viên: “Còn gì không hiểu không? Có cần bổ sung gì không?” Mọi người hiếm khi nào lại đoàn kết nhất trí yên lặng không lên tiếng, chờ thầy giáo tuyên bố tan học. Thầy giáo cũng không còn gì để nói nữa, sau khi thông báo cuối tuần sau phải nộp luận văn giữa kì, chúng tôi cũng chim bay thú tản.
Điều tôi mong ngóng cuối cùng cũng xảy ra, gặp Tiểu Tây ở cửa phòng học.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, làn sóng sinh viên lục đục đi ra khỏi phòng học. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt mỗi người, rất sợ sẽ bỏ sót. Trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi ngực, tiếng những người khác tôi đều không nghe thấy. Ta van ngươi ngoan ngoãn một chút, ta biết sức sống của ngươi rất mạnh nhưng cũng không cần phải ở trong ngực chứng minh cho ta vậy đâu, còn tiếp tục như vậy ta sẽ thiếu dưỡng khí mất.
Có lẽ mùi của Tiểu Tây khác những người khác. Một đống người đi ra, tôi lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh. Đại khái là hôm nay anh có lớp thể dục nên mặc một bộ đồ thể thao nhạt màu, có vẻ rất nhanh nhẹn. Bên má có hai lúm đồng tiền.
Tôi làm bộ như không nhìn thấy anh, ngay trước mặt anh chậm rãi quay người xuống cầu thang.
“Lâm Lâm…”
Tôi thỏa mãn nghe được giọng nói của anh.
Tôi quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Tiểu Tây? Thật khéo…” Vô ích, có thể không khéo sao? Tôi đợi cũng đã nửa học kỳ rồi. Phật nói, kiếp trước phải ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được một lần thoáng qua kiếp này. Vì Tiểu Tây, có lẽ kiếp trước tôi chẳng có việc gì khác để làm, cái cổ bị quay đến rụng ra, còn không đếm nổi số lần đã ngoái đầu nhìn lại nha. Không thấy bây giờ tôi vẫn còn phải ngoái đầu nhìn sao?
Tiểu Tây cười nói: “Đúng vậy, thật khéo nha. Đã lâu không gặp em. Thế nào? Đã quen chưa?”
Tôi e thẹn cúi đầu: “Vâng, quen rồi. Vốn muốn 1/10 về nhà nhưng vì còn nhiều bài tập nên không về được.”
“1/10 em không về nhà? Dư Khả cũng về mà. Sớm biết vậy anh đã gọi em đi Đại Liên. Mấy người đồng hương chúng ta tổ chức đi Đại Liên chơi dịp 1/10. Đi, anh mua đặc sản cho em đấy.”
Trái tim tôi bắt đầu nhảy nhót. Tiểu Tây không đi biển cùng bạn gái, không cùng người ta ngắm thủy triều lên xuống, tôi không cần ngồi trong ký túc xá hát “nghe biển”. Muahahaha. Tay phải của tôi không tự chủ được làm một cái thủ thế thắng lợi sau lưng, giả bộ bình tĩnh nói: “Vậy sao? Anh đi Đại Liên sao? Đại Liên có đẹp không?”
Tiểu Tây gật đầu: “Anh có nói với Dư Khả chuyện đi Đại Liên, cậu ấy không nói với em hội đồng hương tổ chức sao? Cậu ấy không báo cho em à? Tên nhóc này, bản thân không đi lại còn kéo theo em nữa…”
Tên nhóc thối, phá hoại chuyện lớn như vậy của lão nương! Chờ ngươi quay lại trừng trị ngươi. Vẻ mặt tôi không thay đổi nói: “Có thể cậu ta quên. Sao anh không về nhà?”
Tiểu Tây bất đắc dĩ cười: “Dịp 1/10 bệnh viện còn bận rộn hơn cả ngày thường. Theo tính tình thúi hoắc của bố anh, khi bệnh viện bận rộn chỉ hận không thể ở luôn trong đấy. Mẹ anh là y tá, trong bệnh viện có thể chăm sóc ông ấy. Anh về cũng chỉ có vắng vẻ ảm đạm, chỉ tổ thêm phiền. Ai~, cha già tuổi tác đã cao, thân thể càng ngày càng kém, tính tình cũng càng ngày càng ngang bướng. Chờ khi ông ấy rảnh rỗi anh lại về khuyên nhủ.”
Anh vừa nói như vậy, tôi bỗng dưng cũng muốn gặp bố mẹ tôi.
Tiểu Thấy thấy vẻ mặt thương cảm của tôi, vỗ vỗ vai tôi: “Đi thôi, anh còn mời em ăn chút đặc sản Đại Liên. Nhìn vẻ mặt em thật u buồn.”
Tôi cực kỳ hiên ngang bước vào ký túc xá của Tiểu Tây. Có ai đó đã nói, có thể bước chân vào ký túc xá nam sinh chứng tỏ bạn chí ít cũng có một mối duyên khác thường. Nếu vừa vào đã quan sát xung quanh, vậy cũng không chứng minh bạn là người ngây thơ mà ngược lại nói rõ bạn là một người vô duyên. Chu Lỵ đã ra vào ký túc xá nam sinh vô số lần, thu về một số đĩa CD. Tôi đoán chừng những thứ ấy cũng không dễ dàng có thể lấy ra như vậy.
Đây là lần thứ hai tôi tới ký túc xá nam. Lần đầu tiên tôi còn tỉnh tỉnh mê mê. Hiện tại tôi đã kiên định về tình cảm với Tiểu Tây không gì sánh được, theo như tiểu thuyết thường viết, lúc này tôi chính là một tiểu sắc lang đang vẫy đuôi, nhìn thấy cái gì cũng đều thèm muốn.
Ví dụ như tôi nhìn cái ghế của Tiêu Tây sẽ bị kích động muốn ngồi xuống; nhìn thấy sách của Tiểu Tây cũng bị kích động muốn sờ sờ bìa sách; nhìn giường của Tiểu Tây