Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323495

Bình chọn: 8.5.00/10/349 lượt.

ải sầu: “Gần đây tính tình tôi không tốt, không liên quan đến cô ấy.”

Tôi cười nhạo: “Còn che chở cô ấy đấy chứ?”

Phương Dư Khả cũng không để ý đến tôi, buồn bực nói: “Gần đây có phải phát triển với Tiểu Tây rất tốt không? Hai ngày trước còn thấy cô ngọt ngọt mật mật ăn cơm cùng anh ấy ha. Thấy tôi lại chỉ mắng tôi thần kinh.”

Khi tôi nghe được tên của Tiểu Tây, đầu óc bắt đầu xoay chuyển. Tôi suy nghĩ hỗn loạn nói: “Tiểu Tây có bạn gái phải không? Nhất định là cậu biết, cậu lại không nói cho tôi.”

Phương Dư Khả mắng tôi: “Cô không hỏi sao tôi nói? Những cái tốt không học, toàn học thói xấu. Học người ta uống rượu giải sầu, thật có tiền đồ!”

Tôi có chút tức giận: “Tôi chính là không có tiền đồ. Cậu đừng chọc ngoáy người ta. Cậu dễ dàng đỗ Bắc Đại, người cậu thích cũng chỉ nhìn thấy có một mình cậu, cậu mới là có tiền đồ. Đáng tiếc tôi không như vậy, tôi tới Bắc Đại chính là một việc làm sai trong đời, thật vất vả mới tình được người mình thích, vậy mà anh ấy lại không thích tôi. Mỗi ngày tôi đều nghĩ vì sao anh ấy nhíu mày, vì sao anh ấy mỉm cười. Tôi chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi thỉnh thoảng anh ấy có thể nghĩ đến tôi, cũng nghĩ vì sao tôi nhíu mày, vì sao tôi mỉm cười. Hôm nay nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của Tiểu Tây dành cho người khác, trái tim tôi như bị đâm cho một dao, cậu có biết hay không? Mối tình đầu của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc như thế… Tôi còn không thể vì tình cảm không bệnh mà chết uống một chút rượu sao?”

Phương Dư Khả không nói gì, chỉ là trong mắt có chút mơ màng.

Tôi bắt đầu khóc lớn, giống như trong lòng cuối cùng cùng tìm được một người để phát tiết. Tôi đem tất cả uất ức ném ra khỏi đầu: “Tôi cũng rõ ràng tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, vì vậy tôi mới cẩn thận dè dặt duy trì mới quan hệ giữa tôi và anh ấy như thế, tôi sợ biểu hiện của tôi sẽ dọa đến anh ấy, như vậy ngay cả cơ hội nói chuyện với anh ấy tôi cũng không có. Tôi nhìn thấy anh ấy và bạn gái ở cùng nhau, tôi còn muốn giả vờ không biết, tôi còn muốn giả vờ không bị tổn thương. Tôi thậm chí còn đê tiện nghĩ Tiểu tây vì một lý do khác mới ở cạnh người con gái kia chứ không phải vì tình yêu, như vậy có thể tôi sẽ còn cơ hội, tôi còn có thể chậm rãi tới gần anh ấy… Cậu có hiểu hay không…”

Phương Dư Khả nói: “Tôi đều hiểu, tôi đều hiểu cách cô nhìn anh ấy, hiểu hy vọng của cô, hiểu thất vọng của cô. Tôi hiểu rõ thích một người không thích mình là cảm giác thế nào, tôi cũng hiểu giãy dụa khó tin là trò đùa thế nào. Nhưng, Chu Lâm Lâm, nếu cô nghĩ anh ấy đủ quan trọng, quan trọng đến mức cô theo đuổi cả đời thì cô sẽ kiên trì; nếu cô nghĩ cô có thể chịu được mất đi anh ấy, vậy bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ quên anh ấy.”

Thứ gì đó trong dạ dày bốc lên rất lợi hại. Tôi nghe thấy từng câu từng chữ của Phương Dư Khả, nhưng đầu tôi đang rối loạn, đã không cho phép tôi suy nghĩ ý tứ của những cậu ấy là gì nữa. Phương Dư Khả biến thành hai ba người, chỉ có một đôi mắt thâm sâu đen như mực là có thể thấy được rõ ràng. Tôi muốn đưa tay sờ lên đôi mắt cậu ta, vì vậy tôi thất tha thất thểu đứng lên đi về phía cậu ta. Khi đầu tôi an toàn hạ cánh xuống vai cậu ta, tôi run rẩy nói lời muốn nói đã lâu: “Tôi muốn nôn…" Vừa tỉnh lại, tôi quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Tôi không giống như con gái trong tiểu thuyết ngôn tình, sau khi say rượu tỉnh lại trước tiên phải kiểm tra thân thể mình, bởi vì tôi tự mình biết rõ, loại vóc dáng và gương mặt này của tôi thật sự không đủ làm đàn ông nổi lên thú tính. Hơn nữa khi vừa mới nửa tình nửa mê, tôi đã nhớ lại chuyện tối qua. Đầu không đau như trong tưởng tượng, ngược lại vì cuộc chạy đường dài hôm qua mà khi đứng lên, hai chân có chút run run.

Đây là một căn phòng đơn giản. Trên tường có một chiếc đồng hồ, trong góc là một cái bàn học. Một cái giá sách, một cái giường. Không còn cái gì khác. Tôi đoán đây là phòng của Phương Dư Khả. Không ngờ tên nhóc này còn có nhà ở Bắc Kinh.

Tôi mở cừa phòng khách, chuẩn bị tìm nước uống. Vừa ra khỏi phòng đã thấy trên sofa trong phòng khách có một người đang nằm. Phương Dư Khả mặc chiếc áo sơ mi phong phanh đêm qua, nhưng hôm nay đã có nhiều nếp nhăn hơn. Tôi nhẹ chân tìm thấy phòng bếp, rót một cốc nước, buồn chán ngồi trong phòng khách nghĩ: nếu tôi cứ đi thế này thì sao. Có cần chào hỏi hay không? Không cần? Hay là cần?

Khi đang tự hỏi, tôi cầm điều khiển từ xa mở TV theo thói quen. Đây là tật xấu nhất của tôi. Ở nhà, ngoại trừ lúc ngủ, tôi đều mở TV, không thèm để ý đến nội dung có hay ho hay không.

Tiếng võ hiệp tranh đấu truyền đến từ TV rốt cuộc đánh thức cậu ta, tôi cũng không cần phiền não có cần chào hỏi hay không nữa.

Nhưng Phương Dư Khả có vẻ như chưa hiểu rõ mình đang ở chỗ nào. Cậu ta ngây ngốc nhìn màn hình TV lóe sáng, đứng dậy tắt TV rồi lại quay về sofa.

Tôi tuyệt dối không nghĩ đến con heo này lại không để ý thấy có một người con gái đang ở trong cùng một phòng với cậu ta. Trong tiết mục chuẩn mực, không phải tôi nên gào lên “A —-”, sau đó tên kia bắt đầu hoảng hốt bịt miệng tôi, giải thích sự trong sạch của mình, tuy


Old school Easter eggs.