
tôi sinh nhật nhất định là sẽ đúng ngày gọi điện tới hét to vài câu, sau đó một đám lao nhao tới quán lẩu gần trường rượu chè be bét, sau đó tới KTV gào rống suốt một đêm, nhưng tuyệt đối sẽ không chuẩn bị trước sinh nhật kiểu này.
Hơn nữa, loại cây cỏ như tôi là loại nông dân chưa từng biết chuyện ngoài xã hội, nhận được thiệp mời này đúng là kinh thiên động đia. Vì vậy khi Như Đình rút một cái thiệp màu vàng trong túi LV của cô ta ra, tôi còn tưởng đó là thiệp đính hôn, lập tức hoảng hồn nhận lấy, còn chân chó nói: “Chúc mừng, chúc mừng, đầu bạc đến già, sớm sinh quý tử.” Làm cho cô ta và Phương Dư Khả thật xấu hổ, nhất là Phương Dư Khả, sau khi sửng sốt một lúc lại phun ra một câu kinh điển “đồ ngốc”.
Trong lớp học thứ hai, tôi lấy thiệp mời ra tỉ mỉ xem xét. Trên bìa, lá phong bay lượn, Như Đình mặc một chiếc váy lụa mỏng, một mình đứng trong vườn hồng, như một cô công chúa cao quý, như tiên nữ giáng trần. Mở thiệp ra, bên trong là nét chữ xinh đẹp của Như Đình.
Chu Lâm Lâm.
Ngày mùng 3 tháng năm là sinh nhật mình tròn 18 tuổi, may mắn có cậu chứng kiến bước ngoặt quan trọng này của mình, hy vọng cậu có thể mang theo bạn trai tới tiệc trưởng thành của mình.
Như Đình của cậu.
Bên dưới có ghi thêm thời gian và địa chỉ tổ chức. Còn có một dòng chữ nhỏ đi kèm: yêu cầu hoàn cảnh, mời ngài trang phục lịch sự.
Tôi sờ sờ phong bì của tấm thiệp, cảm thán nói ông trời bất công. Thứ nhất, vì sao cô ta mới 18 tuổi? Còn tôi, khi 18 tuổi, đang vì kỳ thi đại học mà sứt đầu mẻ trán; thứ hai, vì sao cô ta phải chụp loại ảnh như Tiểu Long Nữ thế này? Dựa vào cái gì mà mỗi lần tôi chụp ảnh đều phóng túng như Kim Tương Ngọc, bà chủ khách điếm Long Môn nha? Thứ ba, vì sao người ta sinh nhật còn có cả PARTY trưởng thành, mà tôi khi đó mè nheo cả nửa ngày mới được một cái bánh ga-tô nhỏ, chia cho 9 người ăn?
Còn một cái nữa, cũng là cái quan trọng nhất, vì sao sinh nhật của người ta mà tôi còn phải phiền não mang theo bạn trai, ăn mặc lịch sự?
Tôi căm giận hết mức, trên tấm thiệp viết một dòng chữ cực nhỏ bày tỏ ý kiến: ngươi rõ ràng là một cái thiệp khoe khoang!
Tôi liếc mắt nhìn Như Đình cách đó không xa. Lúc này cô ta đang nói nhỏ gì đó với Phương Dư Khả, Phương Dư Khả như suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu, cũng nhẹ giọng nói gì đó với cô ta.
Aiz, nói thật lòng, bản thân Như Đình chính là một cái thiệp khoe khoang để kích thích chúng tôi. Gia đình giàu có, mặt mày xinh đẹp, học hành tốt, con có một bạn trai thanh mai trúc mã yêu cô ta tha thiết. Nếu có điểm nào đó không được hoàn mỹ, đó chính là bên cạnh cô ta có một đám con gái ghen tị, không thật lòng làm bạn với cô ta như tôi.
Khi tan học lớp máy tính, Như Đình còn đặc biệt đi tới, nũng nịu nói với tôi: “Lâm Lâm, nhất định phải tới đó nha ~~~ Nếu cậu không tới, mình sẽ thất vọng lắm.” Da gà trên người tôi run rẩy đứng lên, tôi hé miệng cười, không nói gì. Bởi vì tôi đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong lòng: nếu tham gia, tôi phải mua lễ phục — dự tính khoảng 500 tệ, quà sinh nhật — dự tính 200 tệ, thuê bạn trai tham gia — dự tính 100 tệ để mời cơm, tổng cộng lại, tháng này tôi sẽ phải uống nước để sống; nếu không tham gia, tôi lấy lý do gì để từ chối đây. Cũng không thể nói “quan hệ giữa tôi và cô không đủ để tôi dùng cạn lương thực một tháng” ha?
Như Đình thấy tôi không đồng ý, lập tức nhẹ giọng nói: “Anh Tiểu Tây cũng tới, cậu có thể mời anh ấy làm bạn đi cùng ~~”
Thấy cô ta coi Tiểu Tây là bạn trai tôi, tôi cũng không dám hớn hở gật đầu. Đương nhiên, tôi cũng tự mình hiểu được, tuyệt đối không thể mời Tiểu Tâu tham gia những loại trường hợp này. Chưa nói đến chuyện người ta có đồng ý hay không, nếu như đồng ý, tâm hồn gầy yếu của tôi không nhưng bị đả thương mà còn phải gánh vác phí sinh hoạt trong vòng một tháng nha!
Ngẫm nghĩ lại một chút thì tôi đúng là cái loại trần tục. Người ta mời sinh nhật, tôi lại tính toán tiền nong trước tiên; người ta nhiệt tình giật dây bắc cầu giúp tôi, tôi không cảm kích, trái lại còn đố kị với người ta, bình thường còn rủa cho người ta trượt một môn mới làm cho lòng tôi cân bằng một chút; đứng trước tình yêu, con người đều không dứt khoát, vừa mong người ta tuyệt tình với mình, lại cũng mong ngóng người ta để lại cho mình chút kỉ niệm. Một câu thôi, tôi chính là một kẻ trần tục, một kẻ đại trần tục!
Trở về ký túc xá, tôi đưa tấm thiệp cho Chu Lỵ, thuận tiện để con bé tìm kiếm trong số lượng khổng lồ những người có tư chất làm bạn trai, giúp tôi kiếm một người có thể đi cùng tôi tới buổi sinh nhật.
Chu Lỵ nằm trên giường, vỗ vỗ tấm thiệp: “Cậu nói xem tuổi trẻ là cái gì? Tuổi trẻ chính là một cái đàn sắt. Không cứng rắn, không thể tồn tại. Chỉ là một cái sinh nhật, có cần phải làm như đại thọ tám mươi thế không? Lâm Lâm, cậu cũng đừng mặc lễ phục tới, cứ mặc một bộ đồ thể thao mà đi, xem bọn họ có thể cản cậu hay không. Cô ta cho rằng đây là ‘vườn sao băng’ chắc, còn ra vẻ thế này. Hay cô ta muốn học Đằng Đường Tĩnh? Tặng cậu một đôi giày rồi nói với cậu “mỗi cô gái đều cần có một đôi giày tốt”. Nếu cô ta thật sự t