
tỏa ra hương vị tuổi trẻ.
Còn tôi thì vừa mới vội vã chạy từ trên lầu xuống. Trên người mặc một chiếc áo có mũ màu đen, bên dưới là quần thể thao màu hồng, dưới chân là đôi dép chuột micky bằng bông, một bên đã bị tôi làm rơi cái mũi mấy hôm trước.
Nói tóm lại, tôi chính là tạo hình của một cô bé bán hoa nghèo khổ, Aiz~…
Phương Dư Khả quét mắt nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi dép bông của tôi, bên môi cong lên nụ cười mỉm, nhưng cũng không cười thành tiếng.
Tôi trừng mắt liếc cậu ta: “Nhìn cái gì? Không cho người nghèo đi dép hỏng chắc.”
Phương Dư Khả cười nói: “Mỗi người con gái đều cần một đôi giày tốt.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng biết Đằng Đường Tĩnh?”
“Đằng Đường Tĩnh? Nam hay nữ? Không quen.”
Tôi bĩu môi: “Hừ, Đằng Đường Tĩnh nổi danh như cồn cậu cũng không biết, nhanh đi đọc sách bù lại đi.”
Phương Dư Khả không phản ứng với những lời này mà hỏi tôi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đấu võ mồm với cậu ta cả nửa ngày tôi mới nhớ ra còn chưa nói đến chuyện chính.
“Như Đình thích quà sinh nhật gì? Cậu định tặng cái gì?” Khi hỏi tôi còn không quên đào bới chút chuyện nhà người ta.
Phương Dư Khả nhíu mày: “Tôi còn chưa nghĩ đến. Cô tìm tôi vì chuyện này?”
“Không phải chứ. Thiên kim tiểu thư cái gì cũng không thiếu, thật làm khó loại người nghèo khổ như chúng tôi nha. Cậu cho tôi chút thông tin tham khảo đi.”
“Con gái thích cái gì làm sao tôi biết được? Nếu là sinh nhật cô, cô thích nhận được quà gì?”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ, sau đó chìa ngón tay ra tính toán: “Dầu gội đầu, dầu tắm, giấy vệ sinh, khung ảnh…”
Phương Dư Khả ngắt lời tôi: “Sao cô lại dễ đối phó như vậy nhỉ? Không thừa dịp sinh nhật đánh cướp một phen sao?”
“Được rồi, thật ra một muốn kim cương, vàng, nhà cao cấp, cổ phiếu… Aiz~, ai để tôi đánh cướp nha, chi bằng nghĩ thực tế một chút còn hơn. Với lại, gần đây đồ dùng sinh hoạt đang trong tình trạng khẩn cấp, cần tiếp tế rồi…”
“Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Mua đồ tiếp tế.” Phương Dư Khả không quay đầu lại mà nói với tôi.
Tôi cứ lôi thôi lếch thếch như vậy ngây ngốc đi theo phía sau Phương Dư Khả như cây ngọc đón gió để mua đồ tiếp tế.
Đi theo phía sau Phương Dư Khả, ngay cả một tấm bia đỡ đạn tôi cũng không phải, bia đỡ đạn ít ra cũng là một vật chất hữu hình, còn khi tôi đứng cùng cậu ta, tôi chỉ có thể hóa thành không khí.
Tôi bĩu môi hỏi Phương Dư Khả: “Cậu cố ý phải không? Tất cả mọi người đang cho rằng tôi là bảo mẫu được nhà cậu thuê từ vùng núi xuống đó.”
Phương Dư Khả đánh giá tôi một chút, như đang suy nghĩ rồi gật đầu: “Quả thật giống bảo mẫu, nhưng có thể tìm ở đâu một bảo mẫu tay chân vụng về như cô nha!”
Tôi tiện tay túm một hộp bánh quy ném vào người cậu ta. Khốn, không chọc tức tôi thì cậu sẽ chết phải không?
Cậu một câu, tôi một câu, hai người cãi qua cãi lại, chúng tôi đã đi từ khu đồ dùng sinh hoạt tới khu rau quả, thức ăn. Tôi đối với các loại rau không có hứng thú, ngoại trừ nếm thử một số loại thức ăn siêu thị phát miễn phí, tôi chỉ có thể im lặng nhìn Phương Dư Khả xoay như con thoi giữa một đống rau xanh, nghĩ thầm người này đúng là con người toàn vẹn: xuất thân khoe ra được, tướng mạo sờ mó được, tay nghề làm ăn được, thật sự là tuyệt phối với cô công chúa mười ngón tay không chạm nước như Như Đình. Đương nhiên, xuất phát từ suy nghĩ của phụ nữ, loại đàn ông này vĩnh viễn độc thân vẫn tốt hơn, nhưng theo khách quan mà nói, trong số con gái tôi quen biết, ngoại trừ Như Đình, thật sự không tìm được người môn đăng hộ đối, quần anh tụ hội với cậu ta.
Nhưng khi tới khu hải sản, định nghĩa về hình tượng hoàn mỹ của Phương Dư Khả lập tức bị xóa sạch: người này lại dám bắt lấy cái loại lươn giống rắn kia, nhe nanh múa vuốt tới dọa tôi, còn đắc ý đứng một bên cười gian, chờ xem trò cười của tôi. Tôi buồn chán cầm con lươn dài bảy tấc lên, cảnh cáo cậu ta: “Lão nương đây là dọa người khác mà lớn lên. Muốn khôn lỏi sao ~ lần sau có muốn dọa cũng phải mang rắn hổ mang ra mới đã nghiền nha ~~” Phương Dư Khả thất vọng lấy khăn tay ra lau tay, còn lẩm bẩm: “Aiz~, quên mất khi còn bé cô còn nghịch hơn cả tôi…”
Phương Dư Khả đi phía trước tiếp tục sự nghiệp mua sắm, còn tôi đi theo phía sau cậu ta, thấy cái gì ngon là ném vào xe, xe đẩy một lúc sau đã đầy tràn.
Khi xếp hàng chờ tính tiền, tôi có một cảm giác rất quái gở, giống như chúng tôi là một đôi tình nhân, ông xã bà xã ra ngoài mua sắm, tốn hơi thừa lời đấu võ mồm, cuối cùng vẫn tay trong tay dắt nhau về nhà. Hơn nữa tôi còn đút tay vào túi quần, rung rung chân, đương nhiên là đợi Phương Dư Khả trả tiền.
Phương Dư Khả sắp xếp lại đống đồ đã mua, để tôi xách túi đồ ăn nhẹ, còn mình thì vác hai túi đồ dùng nặng trịch. Ngược lại tôi rất hưởng thụ vẻ phong độ của cậu ta, vui tươi hớn hở theo sát — tới nhà cậu ta.
Sau sự kiện sóng gió lần trước, tôi cũng chưa từng tới nhà cậu ta nữa. Hiện giờ “thăm lại chốn xưa”, rất thân thiết, chỉ là có dùng sự cam đảm của mười người tôi cũng không dám nằm trên giường của Phương Dư Khả nữa.
Tôi tùy tiện mở TV, ngồi trên sofa, chân trần gác lên bàn, thoải mái xem TV,