
ng có cách nào rên lên một tiếng. Khi tôi cõng cô ấy về nhà, cô ấy nằm trên giường không ngừng khóc, lúc thì gọi mẹ, lúc lại muốn về nhà, náo loạn giống như một đứa trẻ. Tôi chỉ đành ôm cô ấy nói: “Được rồi, được rồi, cùng lắm thì anh ngủ cùng em là được.” Sau đó tôi hát cho cô ấy nghe “Diêu a diêu, diêu đáo ngoại bà kiều”, tôi nghĩ tôi thật sự là một thằng ngốc, chi biết dùng cách mà cô ấy để lại trong tôi để an ủi cô ấy. Tôi đã không còn biết đến cách nào khác nữa.
Lần thứ hai uống say, hoàn cảnh đã vượt qua khả năng khống chế. Tôi hoàn toàn không ngờ cô ấy sẽ tùy tiện hôn tôi như thế, hôn xong còn nằm úp trên bàn như không có việc gì xảy ra, để lại tôi đứng ngây người tại chỗ như thằng khờ. Tôi lại ngửi được mùi hương xà bông khi còn bé, ngửi được mùi vị thơm ngát đó dù đã vị mùi rượu át đi. Cô ấy quấn lấy tôi như khỉ, ở bên tai tôi nhẹ giọng nói ra những lời tình tứ chỉ có tôi nghe thấy. Bản năng đàn ông làm cho tôi bị kích thích, cô ấy còn không biết mà vô tư cởi áo sơ mi của tôi, hoàn toàn phớt lờ Thiện Thiện ngây người ở bên cạnh. Tôi bảo Thiện Thiện tự mình bắt xe về khách sạn, cố gắng dụ dỗ cô ấy rời khỏi nhà hàng. Bên cạnh nhà hàng là một khách sạn, cô gái phục vụ khách sạn nhiệt tình mời gọi chúng tôi, làm hại tôi phải chật vật cõng cô ấy chạy. Với tình trạng này của cô ấy, không có tài xế taxi nào dám chở. Tôi định gọi điện cho bạn lái xe tới đón, lại sợ cô ấy nhào lấy người ta. Tôi cứ đi vài bước lại ngừng vài bước, gió đêm mùa hè thổi qua chúng tôi, cô ấy ở trên lưng tôi. Tôi rất hạnh phúc. Khi thì cô ấy cắn cắn tai tôi, khi thì cô ấy vò vò tóc tôi, tôi bị cô ấy dày vò rất khó chịu, buộc phải hét lên với cô ấy: “Em còn như vậy nữa nhất định sẽ hối hận.” Cô ấy ngây ngốc cười, vỗ vỗ mặt tôi nói: “Tôi nghĩ tôi biết cậu, từ rất lâu rất lâu trước đây rồi, trước khi chúng ta có ký ức, chúng ta đã quen nhau.” Trái tim tôi trở nên mềm mại, ấm áp, cô ấy náo loạn thế nào tôi đều chiều theo cô ấy. Tôi vốn muốn chiều cô ấy, cô ấy không náo loạn, tôi chiều thế nào đây?
Khi về tới ký túc xá, cô ấy gây ra một cú sốc lớn, muốn nói cho toàn thế giới biết, cô ấy tìm được một anh chàng đẹp trai, hơn nữa đã nằm cùng giường. Tôi không ngại cô ấy nói như vậy. Tôi còn hận không thể biến nó thành sự thật ấy chứ, nhưng tôi chỉ muốn để chuyện này phát sinh khi cô ấy hoàn toàn tỉnh táo thôi.
Từ trung học lên phổ thông, tôi khăng khăng muốn tới trường học gần nhà ông nội. Bởi vì tôi chắc chắn cô ấy sẽ học trường đó. Cuối cùng chúng tôi cũng cùng đứng dưới một khoảng trời xanh. Cô ấy chọn ban xã hội, tôi chọn ban tự nhiên. Tôi biết phổ thông không phải lúc để nói đến chuyện yêu đương, tôi không muốn mình ảnh hưởng tới cô ấy, cũng không muốn mình chịu ảnh hưởng quá lớn, mặc dù tôi đã chuẩn bị tốt để cùng cô ấy vào một trường đại học.
Một ngày nào đó, tôi nhìn thấy cô ấy đừng trước bảng vàng danh dự của trường, cảm thán bảng thông báo thành tích này giống như báo tang. Tôi rất muốn cười, cô ấy luôn luôn có thể biến một sự việc hết sức bình thường trở nên thú vị. Trong căn tin, tôi nhìn cô ấy ăn hết bát này đến bát khác toàn thịt. Một ngày sau đó, trên mặt nhiều thêm một cái mụn. Cô ấy cũng không hề để ý đến chất béo trên người, cứ như nó ở trên người người khác chứ không phải ở trên người cô ấy vậy. Tôi nghĩ, cô ấy có ý định phát triển theo xu hướng ngày càng tàn tạ. Cứ tiếp tục tàn tạ nữa đi, khi tất cả mọi người không cần cô ấy nữa, tôi đành phải nhặt cô ấy về nhà mình thôi.
Khi còn ở phổ thông, cô ấy từng giúp người khác viết một bức thư tình, đối tượng lại là tôi. Chuyện này cô ấy tính toán dấu nhẹm đi. Bởi vì bức thư tình của cô ấy tràn ngập hương vị tình dục mờ ám, khi cô ấy nhờ bạn tôi chuyển bức thư cho tôi, tôi nhìn thấy vẻ mặt cô ấy cười rất nham hiểm. Lúc đó tôi thật sự cho rằng cô ấy viết thư tình cho tôi, nóng lòng mở ra, không ngờ lại phát hiện ký tên người khác, nhưng nét chữ chính là của cô ấy. Tôi nghĩ nếu có cơ hội, tôi nhất định phải nằm trên giường, đọc bức thư đó cho cô ấy nghe, để cô ấy đừng quá đắc ý, nghĩ rằng chuyện này chỉ có một mình cô ấy biết.
Khi học cấp ba, thành tích của cô ấy lúc lên voi lúc xuống chó. Trước mỗi cuộc thi, cô ấy sẽ cầm bài tú-lơ-khơ xem bói, dự đoán thành tích của mình. Khi tốt nhất là vị trí thứ 20, thời điểm tệ nhất là khi cô ấy bị sốt cao, rớt xuống thứ 120. Ngày ấy bố cô ấy tới trường khuyên cô ấy đừng thi nữa, nhưng cô ấy lại bướng bỉnh muốn thi. Đại khái là bị thầy giáo kích động, tính bốc đồng của cô ấy bốc lên, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy cô ấy đọc sách, vẻ mặt hoàn toàn giống khi học bổ túc lớp máy tính. Khi công bố kết quả thi đại học, tôi không ngờ cô ấy làm bài tốt như vậy, lại có thể đỗ Bắc Đại. Tôi nghĩ có phải ông trời âm thầm giúp tôi vẹn toàn đôi bên hay không.
Sau khi thi vào đại học, mẹ cô ấy gọi điện cho tôi, tôi hoảng loạn đến mức không biết đang trả lời cái gì, chỉ biết nói vâng, được. Tôi rất cảm ơn dì ấy đã giao con gái của mình cho tôi chăm sóc, trộm muốn dì ấy có thể giao con gái cho tôi chăm sóc cả đời.
Trên xe lửa, tôi căng thẳng đến mức khô