Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324121

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

ấy một lúc, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có bao nhiêu IQ lại trôi tuột hết như tuyết lở. Tuổi trẻ phải suy nghĩ kĩ càng, không nên vì cuộc vui nhất thời.” Sau khi nói xong, còn vỗ vỗ vai Đàm Dịch như thật.

Đàm Dịch cười trộm. Môi hồng răng trắng, đường làm quan rộng mở, nở mày nở mặt, chắc chắn dưới sự đào tạo của Phương Dư Khả, chỉ nửa năm sau là có thể tỏa sáng, đem lại hạnh phúc cho mấy cô nàng trẻ người non dạ và mấy bà già giàu có.

Trong phòng bếp truyền ra tiếng xoong nồi lạch cạch. Tôi theo tiếng động đi vào trong, nhìn thấy bóng lưng thon dài của Phương Dư Khả. Bỗng nhiên rất muốn từ phía sau ôm lấy anh, tựa đầu lên vai anh, sau đó thấp giọng thì thầm: “Làm món gì vậy?”

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy là lạ. Đây là dựa theo kịch bản mà, không phải chỗ nào sao? Suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra lý do. Bên ngoài phòng bếp lại truyền tới giọng nói rõ to của Đàm Dịch: “Muốn nắm giữ một người đàn ông phải nắm được dạ dày của anh ta. Chị dâu, chị còn phải học nhiều lắm.” Nhờ có cậu ta nhắc nhở, cuối cùng tôi cũng ý thức được kịch bản có vấn đề ở chỗ nào.

Theo như bình thường, phải là bóng dáng nhỏ bé của cô vợ bận rộn trong phòng bếp, nhận được cái ôm hạnh phúc của người chồng cao lớn. Còn cảnh tưởng mà tôi vừa nghĩ ra, tôi ôm lấy anh từ phía sau, Tôi chỉ có thể thì thầm dưới nách anh, như bị bắt cóc, còn gì là lãng mạn nữa?

Vì vậy, tôi phải học nấu ăn! Vì một giây phút hạnh phúc kia.

Tôi tiến lại chỗ Phương Dư Khả, thấy anh thuần thục mổ cá, moi nội tạng, đánh vẩy.

Để dẫn tới chủ đề, dần dần khiến Phương Dư Khả mất cảnh giác, đạt được mục đích học trộm của tôi, thuận tiện kích thích Phương Dư Khả một chút, để anh sinh ra chút cảm giác thương hương tiếc ngọc, tôi kinh hoàng mở to hai mắt: “Ai nha, thật tàn nhẫn. Một con cá chết mắt mở trừng trừng.”

Phương Dư Khả không có phản ứng, còn cho thêm con cá ba nhát dao, rắc gia vị lên.

Không tiến được thì lùi. Tôi cố chấp tiếp tục diễn trò: “Con cá này có lẽ là tu phải mệnh khổ rồi. Kiếp trước tạo ra nghiệt thế nào không biết, kiếp này bị mưu sát chưa tính, còn bị chặt thây, như phải chịu cực hình thời Mãn Thanh. Người ta là dao thớt ta là thịt cá, câu này chính là được hình thành như thế…”

Tôi thừa nhận sau khi nói xong những lời này, chính tôi cũng cảm thấy buồn nôn, hận không thể chạy tới toilet nôn một trận rồi lại nói tiếp.

Vẻ mặt Phương Dư Khả co rúm lại, xoay người nói với tôi: “Vừa rồi khi em nói từ dao thớt, nói sai rồi. Nó phát âm là zu, không phải cu.”

Tôi thật khốn cùng: “Thật không? Ha ha, quá mất mặt rồi, bất ngờ quên mất.”

Đại khái mấy ngày nay đã quen làm thầy giáo, Phương Dư Khả tiếp tục giảng bài cho tôi: “Câu này có ý là ngạc nhiên, nếu muốn nói vậy, phải nói là đột nhiên quên, không có từ nào là bất ngờ quên.”

Hiện giờ tôi đã thật sự biết được cái gì gọi là người ta là dao thớt ta là thịt cá rồi. Phương Dư Khả không cho tôi một chút mặt mũi, rõ ràng là muốn lăng trì tôi.

“Khốn! Tổ sư.” Tôi không tự chủ được mà thấp giọng chửi bới.

Phương Dư Khả thản nhiên nói: “Không nên dùng bất cứ bộ phận nào đó trên cơ thể để ân thần hỏi thăm họ hàng nhà anh.”

Lúc này, trong mắt tôi, Phương Dư Khả lập tức biến thành một kẻ tiểu nhân chanh chua. Đời này tôi ghét nhất bị người ta dạy dỗ. Nếu bọn họ giúp đỡ tôi, tôi sẽ mang ơn mà cúng bái, tôi đây vô cùng yêu thích chân lý nhưng càng yêu thích tự do, anh quản tôi phát âm thế nào được chắc, nếu không ảnh hưởng tới vấn đề giao lưu giữa người với người, ngôn ngữ như vậy đã phát huy công dụng của nó rồi. Mà mong đợi của tôi đối với ngôn ngữ cũng chỉ có thế không hơn.

Phương Dư Khả tiếp tục nói: “Hơn nữa, người thân của anh sau này cũng là người thân của em. Em nói như vậy, thật ra nghiêm túc mà nói…”

Đã nhắc tới vài lần, tôi là một người có năng lực điều tiết rất nhanh. Khi nghe được câu nói đầu tiên, Phương Dư Khả vừa bị tôi dẫm dưới chân lập tức lại hóa thân thành vị thần khổng lồ.

Tôi mở cờ trong bụng mà nịnh nọt với thần: “Không cần nói nghiêm túc làm gì, nói thoải mái, thoải mái đi.”

Để chứng minh tôi cũng không phải đồ bỏ đi, tôi chủ động ngồi xuống cạnh thùng rác nhặt cần tây. Sinh hoạt trong phòng bếp, ngoại trừ những việc phải biết nếm mặn nhạt thì công việc tiện lợi nhất chính là nhặt rau. Đó là thỏa hiệp giữa bố già nhu nhược và mẹ già dũng mãnh của tôi. Lúc trước, bố tôi kiên quyết muốn huấn luyện tôi thành cao thủ nhà bếp, không bột đố gột nên hồ, nhưng người phụ nữ khéo phải là người có thể nấu được cơm khi không có gạo, có thể làm được một bàn ăn đầy đủ sắc hương vị, để trong cuộc sống hôn nhân sau này bắt chặt được dạ dày đàn ông, tóm được cái miệng của bố mẹ chồng, chiếm địa vị cao trong gia đình. Còn mẹ già của tôi lại kiên quyết cho rằng xu thế tương lại sẽ là đàn ông vào bếp, phụ nữ chỉ cần khích lệ đúng thời điểm thôi, nếu không sẽ biến thành người vợ Tào Khang, Hoàng Kiểm bà**, bà than thở kể lể, không quản vất vả bới móc lịch sử, lấy dẫn chứng rằng thảm kịch này đã xảy ra một lần, không thể dẫm lên vết xe đổ.

** Người vợ Tào Khang: người vợ khi cùng chung hoạn nạn


Ring ring