
mình, tôi phải tiếp tục nhai
nuốt đồ ăn chua chát trong miệng.
…
Một chiếc xe chạy lại phía này, dừng bánh trước sân nhà. Một thanh niên Trung Quốc tuổi vẫn còn trẻ bước từ trên xe xuống.
Tôi đã gặp cậu ấy một lần, là nhân viên của công ty Hàn Trạc Thần, cụ thể là chức vụ gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Cậu ấy đi vào, vẻ mặt hoảng hốt lo âu, muốn nói điều gì đó lại vừa không dám mở miệng.
Hàn Trạc Thần nặng nề liếc cậu ta một cái, hỏi: “Chuyện gì?”
“Lượng gỗ chúng ta định chuyển tới Thượng Hải kia đột nhiên bị cháy
tại bến tàu. Cảnh sát tại vùng lân cận phát hiện ra mấy thùng xăng…”
Điều rất rõ ràng là có người phóng hỏa.
Trên mặt Hàn Trạc Thần không biểu hiện bất kì cảm xúc gì, nhưng tôi
nhận ra những khớp ngón tay của anh đều đã trở nên trắng bệch.
Căn cứ vào những hiểu biết của tôi về Hàn Trạc Thần, với tình huống kiểu này, không tai nạn chết người thì cũng phải tàn phế.
Tôi rụt người lại một chút, vô thức dùng hai bàn tay bảo vệ bụng của mình.
“Ừ, tôi biết rồi, đi điều ra xem là ai làm.” Tôi không nghĩ tới Hàn
Trạc Thần lại hờ hững nói như vậy. “Rồi liên lạc với ông Lý, nói cho ông ấy biết qua ba ngày nữa hàng sẽ giao qua, tất cả thiệt hại chúng ta
gánh.”
“Tôi nghe nói chuyện lần này là do bọn MOTO làm. Bởi vì lần trước ngài… không nể mặt bọn chúng…”
“Cậu dám khẳng định thế sao?” Hàn Trạc Thần hỏi.
“Tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Ừ, đi đả thông quan hệ cho tôi, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng. Tôi muốn hẹn người quản lý Hells ra gặp mặt.”
Hells là một bang phái tại Australia, thế lực giống như dây mây leo
thâm nhập thật sâu vào từng xó xỉnh tối tăm của Melbourne. Trong phạm vi thế lực của họ, tiền tài và quyền thế có thể “trần trụi” giao dịch.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đi làm ngay!”
Sau khi cậu ta rời khỏi, tôi chầm chậm đứng dậy, ngồi xuống bên người Hàn Trạc Thần, cầm lấy tay anh. “Thần, có phải anh gặp phải khó khăn gì không?”
“Tiền có thể giải quyết được, không gọi là khó khăn.” Anh nhẹ hôn lên gò má tôi, dịu dàng chạm vào vòng bụng nhô lên của tôi. “Thiên Thiên,
chỉ cần em và con không có việc gì, chẳng có cái gì là đáng kể.”
“Vâng!”
“Tôi dựa đầu trên vai anh, cảm thấy tính tình Hàn Trạc Thần đột nhiên thay đổi, tốt đến nỗi tôi có phần không nhận ra anh.
…
Nửa tháng sau, khi tôi thức dậy ăn bữa sáng thì đột nhiên có cảm giác rằng hình như trên bàn thiếu đi chút gì đó.
Nhìn quanh quất, đồ ăn đầy đủ các loại, không hề ít đi thứ gì.
Suy nghĩ lâu thật lâu tôi mới nhớ tới, không có báo của ngày hôm nay, báo buổi sáng, báo hàng ngày… không hề có bất kỳ tờ báo in nào.
“Sao hôm nay không thấy báo đâu?”
Hàn Trạc Thần thản nhiên liếc sang tôi. “Chưa tới thôi.”
Tôi không hỏi gì thêm.
Vào buổi chiều, Hàn Trạc Thần nói: “Anh ra ngoài có chút việc, sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Anh đi đi, Katherine sẽ chăm sóc em, anh không cần lo lắng.”
Anh đi rồi, Katherine mang vẻ thần bí đưa tờ báo in đến cho tôi. “Cô xem cái này đi.”
Tôi vừa mới nhận lấy tờ báo thì đã thấy tin tức làm tiêu đề ngay tại trang nhất.
Melbourne xảy ra cuộc thảm sát lớn nhất trong vòng mười năm trở lại
đây, lão đại của đảng MOTO bị tập kích bất ngờ khi đang ở trong phòng
tập thể hình. Nửa giờ sau, người của đảng MOTO tới dồn dập, băng đảng
Hells cũng tập trung đến, bọn họ liều mạng tại nơi công cộng, thương
vong nghiêm trọng.
Lão đại của đảng MOTO trúng đạn, vì cấp cứu không kịp nên đã tử vọng trong bệnh viện.
Hình ảnh đẫm máu cùng các thi thể chiếm trọn cả trang khiến cả người tôi rét run.
Cuối cùng tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao hôm nay tôi không hề thấy báo buổi sáng. Hàn Trạc Thần sợ dọa đến tôi và đứa trẻ…
Tôi không hề bị sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy rằng – đây mà mới là anh, người mà tôi biết.
Là người sẽ không bỏ qua bất kỳ ai là địch thủ của anh ấy!
Hoặc là không làm, còn đã làm thì sẽ đuổi tận giết tuyệt!
“Katherine. Tôi hơi mệt.” Tôi buông tờ báo xuống.
“Tôi đỡ cô lên nghỉ ngơi.” Katherine nói.
Không cần. Tôi muốn yên tĩnh một chút, cô cất tờ báo đi, đừng để Thần nhìn thấy.”
“Đươc. Tôi đưa cô về phòng.”
Katherince khăng khăng đỡ tôi về phòng, kiểm tra qua cho tôi, sau khi khẳng định rằng hô hấp và nhịp tim của tôi bình thường cô ấy mới kéo
rèm giúp tôi rồi rời khỏi.
***
Mới chỉ ngủ được một lát, tôi đã giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng.
Trong phòng rất tối, rèm cửa dày che khuất toàn bộ ánh sáng.
Tôi lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lật chăn, chầm chầm dịch chuyển cơ thể cồng kềnh xuống giường, kéo rèm cửa ra.
Nơi chân trời ráng chiều bao phủ, không biết anh đã trở về chưa.
Tôi mở cửa phòng định gọi Katherine qua hỏi một chút thì bất ngờ thấy Hàn Trạc Thần đã về. Anh đang ngồi ở sofa nói chuyện với Katherine.
Tôi tự nhận mình không phải là một người đàn bà nhỏ mọn, lại càng không phải là một người phụ nữ cố tình gây sự.
Cho dù chiếc áo lưới mỏng bằng len của Katherine lộ ra cả nửa bờ vai trắng muốt, hình bóng bầu ngực bên trong như ẩn như hiện.
Cho dù cặp đùi duyên dáng thon thon của Katherine không ngừng đung đưa trước mặt anh, lắc đến độ người ta cảm thấy chóng cả mặt.
C