
ụ nữ đã có chồng không thể nghi ngờ gì là một thứ hạnh phúc.
Trước lúc mang thai ba tháng, tôi cũng hạnh phúc như vậy. Ngoại trừ
việc sau khi nôn nghén, buộc bản thân phải ăn gì đó, cũng không hề có
khó chịu gì lớn. Thế nhưng sau ba tháng, đôi song sinh trong bụng càng
lớn, cơ thể trẻ tuổi gầy ốm của tôi bắt đầu không thể chống đỡ được, cả
người yếu ớt không có sức lực, thậm chí có cả khó thở.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, tôi phát sốt một cách khó hiểu, giấc mơ tanh mùi máu này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Bác sĩ hỏi vì sao tinh thần của tôi lại kém vậy, tôi không dám nói chỉ im lặng lắc đầu.
Bác sĩ cho rằng tôi có hơi có khuynh hướng trầm cảm, có thể đối với
người có cơ thể trời sinh yếu đuối như tôi, thai song sinh gây áp lực
quá lớn. Ông đề xuất ý kiến phá thai, bỏ thai song sinh này đi.
“Không được!” Tôi kiên quyết từ chối lời đề nghị của bác sĩ: “Tôi có
thể vất bỏ mọi thứ nhưng tuyệt đối không thể vất bỏ hai đứa con này
được.”
Sau đó hai tháng, tinh thần của tôi ngày càng sa sút, hàng đêm sau
khi giật mình tỉnh giấc từ những cơn ác mộng, tôi không tài nào ngủ tiếp được.
Mất ngủ cả một đêm, đôi khi tôi không ngừng tưởng tượng… tưởng tượng đến chuyện mình lại sảy thai, máu không chảy không ngừng…
Tôi còn ảo tưởng rằng bản thân mình nhảy xuống biển, làn nước chôn
vùi toàn bộ cơn ác mộng, hoặc tôi ngã xuống từ trên cửa sổ tầng hai…
Tôi còn ảo tưởng mình cắt cổ tay, trước mắt tôi máu tươi xối xả giống máu của cha của mẹ chảy trước mặt tôi năm đó…
Bác sĩ hỏi tôi: Suy cho cùng đã có chuyện gì xảy ra, không nói thì ông ấy không giúp tôi được.
Tôi nói với ông ấy: Mấy ngày nay, cơn ác mộng luôn lặp đi lặp
lại, tôi cảm giác rằng hình như người thân của tôi đang cố tình nhắc nhở tôi, từng lần từng lần một… tôi đã phản bội họ. Vì sự ích kỉ của chính
mình mà tôi phải nhận sự trừng phạt, trả giá đau đớn.
Tôi kinh hoảng ôm bụng nói: Tôi rất sợ, sợ chính bản thân mình không có năng lực bảo vệ con của tôi. Bác sĩ, ông nhất định phải giúp tôi!
Bác sĩ không biết làm cách nào chỉ lắc đầu. Ông nói rằng hội chứng
trầm cảm của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, tinh thần lúc nào cũng có
thể sụp đổ.
Thật ra, việc ấy đối với tôi cũng là một cách giải thoát.
Thế nhưng tôi không thể tìm đến cách giải thoát này được, bởi vì có
người còn yêu tôi hơn tất cả, tôi sợ rằng anh sẽ không thể chịu được nỗi đau đớn khi mất đi tôi…
Tôi khẽ thở dài, Hàn Trạc Thần ngủ bên cạnh tôi sẽ lập tức giật mình
tỉnh dậy, ôm bờ vai tôi lo lắng hỏi: “Thiên Thiên? Em không sao chứ?”
Anh quá quan tâm để ý tới tôi. Đôi khi, đến cả hô hấp của tôi anh cũng đều lắng nghe một cách cẩn thận…
“Không sao! Đứa bé đá em một cái.” Tôi đặt tay lên bụng đã lộ ra đôi chút, ra vẻ như không có việc gì nói.
Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hề nói với anh những gì tôi thấy trong mơ, rằng anh lo lắng cho tôi, sợ anh sẽ tự trách mình.
Dù sao, ở nơi đất khách vốn chẳng hề có quan hệ hay bối cảnh gì, anh
rất khó đạt được sự thành công trước đây. Cuộc sống mấp mô, sự nghiệp
xuống dốc đã đặt lên vai anh áp lực nặng nề, cả thể xác lẫn tinh thần
đều mệt mỏi.
Tôi không muốn tăng thêm áp lực cho anh nữa.
Hàn Trạc Thần bật chiếc đèn ngủ màu quýt ở đầu giường, bóng tối biến
mất. Tôi vội vàng che đi khuôn mặt, lo rằng ánh sáng mỏng manh sẽ chiếu
rọi sự đau đớn trong đáy mắt tôi.
“Sắc mặt của em không tốt.”
“Em không sao, hơi sốt thôi…”
Hàn Trạc Thần thấy áo ngủ của tôi ướt đẫm mồ hôi, khoác áo xuống
giường đi vào phòng rửa mặt. Anh nhanh chóng cầm một chiếc khăn mặt, bê
một chậu nước ấm đi tới, đặt xuống bên giường. Anh ngâm chiếc khăn vào
trong chậu rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán và trên mặt cho tôi.
Chiếc khăn mặt hơi lạnh chạm vào làn da nóng hầm hập khiến tôi vô
cùng dễ chịu. Ý thức hoảng hốt của tôi cũng yên ổn hơn. Tôi cười nói:
“Khá hơn nhiều.”
Sau đó anh tháo dây thắt áo ngủ của tôi, chiếc áo hơi mỏng trượt
xuống dọc theo bờ vai trơn tuột. Từ khuỷu tay của tôi, anh cởi chiếc áo
ngủ ra, đặt sang một bên…
Cởi hết quần áo, tôi nhắm mắt lại nghiên người nằm trên giường. Chiếc khăn mặt lướt qua bờ vai gầy gò, bầu ngực, eo, thêm cả hai chân tôi…
sau đó lại đi dọc theo đường cong của lưng lên trên…
Tôi lẳng lặng cảm nhận từng đợt mát lạnh trên cơ thể, cũng cảm nhận được sự dịu dàng của đầu ngón tay anh…
“Thiên Thiên…” Hàn Trạc Thần khẽ gọi tên tôi, hô hấp nóng bỏng phả lên vành tai tôi.
Tôi thích nghe anh gọi tên tôi như vậy, ngầm chứa sự chờ mong và chịu đựng.
Cũng bởi hai tháng trước chúng tôi nhất thời say sưa, làm quá kịch liệt khiến tôi suýt nữa sảy thai.
Từ đó về sau, chúng tôi đều mặc quần áo mà ngủ, không dám vượt rào nữa.
Những tôi biết rằng sự chịu đựng này đối với đàn ông là một hình phạt tàn khốc…
“Ừm!” Tôi đáp lời, bắt được bàn tay của anh đang đặt trên ngực tôi…
Anh chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không kìm chế được sự đòi hỏi
của sinh lý, lòng bàn tay lại trở lại những nơi chiếc khăn mặt đã từng
lướt qua. Trong nháy mắt, cảm giác mát lạnh bị một thứ cảm giác nóng hổi khó nhịn thay thế…
Tôi tiếp tục nhắ