Sớm Yêu Trễ Cưới

Sớm Yêu Trễ Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323865

Bình chọn: 7.00/10/386 lượt.

, chúng ta chỉ có thể làm trị liệu giữ lại, cũng chính là cố hết sức trì hoãn bệnh tình, giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân, bất quá các người trong lòng phải có chuẩn bị, tình huống có thể sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.”

“Bác sỹ, nếu không thay gan, ba tôi còn có thể sống bao lâu?” Thích Giai cẩn thận dò hỏi.

“Vậy phải xem tế bào ung thư có khuếch tán hay không, bất quá trường hợp lâm sàng, như ba cô, bình thường sẽ không vượt quá một năm.”

“Vậy thay gan đi, cần điều kiện gì, của tôi có thể không?” Thích mẹ hỏi.

“Phải xem có thích hợp không, tình hình chung là bộ phận của người có quan hệ huyết thống sẽ có xác suất thành công rất cao.”

“Vậy dùng của tôi.”

Thích Giai vừa mới nói xong liền nhận được phản đối mãnh liệt của mẹ, “Không được, con còn trẻ, sao lại có thể lấy của con.”

Bác sỹ thấy Thích mẹ có vẻ kích động, kiên nhẫn giải thích, “Chỉ cần cắt lấy bộ phận lá gan, mà gan cơ thể sống có công năng chữa trị rất tốt, quyên tặng người khác đến tháng thứ ba là có thể mọc lại bộ phận đó, sẽ không có ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống.”

“Còn có thể mọc lại?” Thích mẹ không dám tin nhìn bác sỹ, “Thật hay giả.”

“Đương nhiên là thật.” Bác sỹ cười cười, bước lên trước một bước tường tận thuyết minh, “Trước mắt, cơ thể sống cắt đi phải đặc biệt kỹ lưỡng, chính là phải dựa theo người quyên tặng phải là người thân thuộc với người nhận, nếu có thể tìm được gan thích hợp, đây là cách cứu ba cô hữu hiệu nhất.”

Nghe lời nói của bác sỹ, Thích Giai nâng mắt nhìn Lâm Tiêu Mặc bên cạnh, dường như hiểu được tâm ý của cô, Lâm Tiêu Mặc hơi gật gật đầu với cô.

Cô nắm chặt tay anh, cảm kích cười, sau đó nghiêng đầu, nói với bác sỹ, “Vậy trước nhìn xem của tôi có thể dùng không?” Thế sự trêu ngươi, gan Thích Giai và ba cô không thích hợp.

“Bây giờ chỉ có thể bắt đầu hoá trị, chờ đợi gan thích hợp.” Bác sĩ nói.

“Không có biện pháp khác sao?” Thích Giai biết, tuy bệnh viện sẽ xếp việc thay gan của ba cô là ưu tiên, nhưng phải chờ đến khi có lá gan hiến tặng thích hợp với ba cô thì nói dễ hơn làm.

“Không còn cách khác, bởi vì dựa theo quy định, chúng tôi không tiếp nhận những bộ phận cấy ghép không phải của người thân bệnh nhân.” Bác sĩ nói xong, bỗng nhiên nói thêm, “Ba cô có anh chị em hay người thân trực hệ nào không?”

“Ông ấy còn có một người chị và một em gái.” Thích mẹ trả lời.

“Vậy mọi người có thể đến lúc tan tầm, xem họ có thể tới xét nghiệm một chút, có lẽ có thể tìm được gan tương xứng, bất quá…” Bác sĩ ngừng lại, chần chừ nói, “Điều kiện tiên quyết là họ phải tự nguyện quyên tặng, mà trong thực tế đại đa số người không chấp nhận quyên tặng bộ phận cơ thể.”

Đối với đề nghị của bác sĩ, Thích ba kiên quyết phản đối, “Họ tuyệt đối sẽ không đồng ý, các người không cần thiết đi làm mất mặt mình.”

Thích Giai biết ba cô nói có lí, năm đó mẹ cô ốm đau trên giường, hai người bác ngay cả một chút tiền cũng không cho mượn, bây giờ còn phải hiến gan, các bà sao đồng ý được. Nhưng dù vậy, vì ba cô, cô vẫn muốn đi thử một lần.

Bác hai trong lời nói xem như uyển chuyển, “Giai Giai, không phải bác không muốn a, con xem bác đã lớn tuổi, sức khoẻ cũng kém, anh họ con công tác lại không tốt, nếu có di chứng gì, trong nhà cao thấp còn phải dựa vào bác đây!”

Mà khi đến phiên cô út, liền trở nên chanh chua, “Cô vì cứu ba cô, đương nhiên nói không thành vấn đề, người sức khoẻ tốt, đem hiến một nửa lá gan, không chết cũng mất nửa cái mạng. Hơn nữa, cô bây giờ không phải có tiền sao? Dùng tiền đi mua đi.” Không chỉ như thế, cô út còn gọi điện thoại cho Thích Lê Minh, một phen chế giễu, Thích ba tức giận mắng con gái, “Bảo con không cần cầu xin họ, con cố tình không nghe, họ là loại người gì, ba còn không hiểu rõ sao?”

“Ba, con không thể nhìn ba…” Thích Giai xoay lưng lại, nghẹn ngào nói không nên lời.

Thích Lê Minh cũng phát hiện ngữ khí của mình có chút quá đáng, ông thở dài, nâng tay nắm lấy tay con gái, “Con gái ngốc, mạng do trời quyết định, cưỡng cầu cũng không được.”

“Ba, sẽ không đâu…”

“Được rồi, nói chuyện với ba, con và Tiểu Lâm tính khi nào kết hôn?” Thích ba đột nhiên hỏi.

“Chờ ba khoẻ lại, chúng con liền kết hôn.” Thích Giai lắc lắc cánh tay ba cô, ra vẻ làm nũng nói, “Con còn muốn ba dắt tay đi trên thảm đỏ a.”

“Được, ba còn muốn mặc tây trang, thắt nơ.” Thích Lê Minh vuốt tóc Thích Giai, cười, một lát sau trong mắt lại hiện lên vẻ ưu tư, “Nhưng… ba sợ…” Cuối cùng ông không đành lòng nói tiếp, than khẽ, chuyển sang khen Lâm Tiêu Mặc, “Tiểu Lâm này thật tốt, trong khoảng thời gian này nó giúp đỡ nhiều.”

Thích Giai đồng ý gật đầu, mấy ngày nay chuyển đến Hoa Tây, mặc kệ là bác sĩ hay y tá đều có thái độ với họ đặc biệt hoà nhã dễ gần, tuy cô không biết học trò của ông ngoại Lâm Tiêu Mặc là thần thánh phương nào, nhưng ít ra có thể mời được nhiều chuyên gia hội tụ như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.

“Đúng rồi, chuyện các con nhà họ biết chưa?” Thích Lê Minh đột nhiên hỏi.

Thích Giai khẽ giật mình, chần chừ sau một lúc, khẽ ừ.

“Họ không có ý kiến gì chứ?” Thích ba lại hỏi. Từ việc Lâm Tiêu Mặc ở thành


Pair of Vintage Old School Fru