
u Mặc rất tiều tụy, là những năm tháng khó khăn nhất. Nhìn con mình mượn rượu tiêu sầu, Tiêu Tố Phương tâm đau, nhưng bà tin tưởng thời gian có thể làm lành hết thảy miệng vết thương, cũng tin tưởng vững chắc quyết định của mình là đúng.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, xa cách 7 năm, đứa con đó thế mà lại cùng Thích Giai ở một chỗ. Bây giờ, nếu không giấu được nữa, dứt khoát khiến nó hoàn toàn hết hy vọng.
Nhìn con mình thâm trầm ngẩn ngơ, Tiêu Tố Phương thở dài, tình ý sâu xa nói, “Tiêu Mặc, cưới vợ cầu thông suốt. Mẹ và ba con tuyệt đối không để ý con cưới một cô gái có điều kiện gia đình bình thường, nhưng Thích Giai chắc chắn không thích hợp.”
Bà hít sâu, quyết định nói ra lời nói càng bén nhọn, “Những nơi đó, không cần mẹ nói con cũng biết, bên trong có bao nhiêu nữ nhân là sạch sẽ, bồi rượu bồi cười không tính, nếu bị mang lên sân khấu, vậy…”
“Mẹ.” Lâm Tiêu Mặc lên tiếng cắt ngang lời mẹ, không muốn nghe được những lời anh không thể chịu đựng được.
Tiêu Tố Phương thở dài, nhắc lại lập trường, “Chính con còn không muốn nghĩ tới, tóm lại mẹ sẽ không chấp nhận một người không sạch sẽ như vậy làm vợ con.”
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Tiêu Mặc mới nặng nề mà tê liệt ngã xuống giường. Tấm ảnh kia và lời nói của mẹ không ngừng thoáng hiện lên trong đầu anh, đó thật là người con gái anh yêu sao? Cô sao có thể gạt mình làm công việc bê bối như vậy, cô sao có thể một lần lại một lần cho anh là thằng ngốc, ra tay đùa bỡn trong lúc đó?
Anh gắt gao nhắm chặt mắt, bởi vì dùng nhiều sức, lông mi và mí mắt hơi run rẩy. Một giọt chất lỏng ấm áp theo khóe mắt chảy xuống, dừng lại ở tóc như tưới lên trong lòng, làm cho anh phát lạnh một trận. anh dùng tay ngăn mắt lại, không cho nước mắt chảy ra, nhưng chúng một chút cũng không nghe lời, phía sau tiếp trước dũng mãnh chảy ra, làm ướt tóc anh. Giờ khắc này, anh rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng, không phải đau như kim đâm, cũng không phải đau nhảy dựng lên, mà là như trong ngày đông bị ngâm trong nước đá vô biên, lạnh từ đầu đến tứ chi, sau đó ngay cả trái tim cũng phải run rẩy vì đau. Cái đau từ trái tim băng giá cùng với một cảm giác áp lực không thở nổi, thật giống như tim đập, đều đánh mất tiết tấu vốn có.
Dường như trải qua một thế kỷ, anh mới lấy điện thoại, nhấn dãy số của Thích Giai, khi điện thoại vừa được thông, anh liền hỏi, “Thích Giai, nói cho anh biết vì sao?” “Thích Giai, nói cho anh biết vì sao?”
“Ba em bị ung thư gan.” Thích Giai dùng vài chữ kia để mở ra đoạn ký ức đã cố sức phủ đầy bụi.
Cô sinh ra trong một thị trấn nhỏ ở Tứ Xuyên, cha mẹ là công nhân một nhà máy tơ tằm thuộc sở hữu nhà nước, gia đình không giàu có, nhưng ba mẹ đã trao cho cô toàn bộ tinh lực, đủ sức cung cấp cho cô một hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp.
Nhưng bão táp không ai lường được. Vào đầu tháng ba, các nhà máy quốc gia ở huyện đều bị đóng cửa, ba mẹ Thích Giai cũng không tránh được thất nghiệp. Vì duy trì sinh kế, họ ở chợ đêm mở một quán ăn vặt, chiều năm giờ mở quán, nửa đêm ba giờ thì đóng cửa, quanh năm suốt tháng vất vả như vậy khiến thắt lưng của Thích mẹ bị thương tổn, chẩn đoán là do mang vác nặng mà ra. Lúc ấy bệnh viện trong thị trấn không có đủ điều kiện, dụng cụ để điều trị loại bệnh này, bác sỹ đề nghị họ chuyển đến bệnh viện tỉnh hoặc bệnh viện thành phố, nhưng Thích mẹ vì lo ảnh hưởng đến việc học của con gái mà kiên trì chờ đến sau khi Thích Giai thi trung khảo kết thúc mới đi, mà trong thời gian kéo dài này, đau thắt lưng liền biến thành thoái hóa thắt lưng.
Khi được đưa đến bệnh viện, bác sỹ phụ trách nói với họ, “Phải lập tức phẫu thuật, nếu không có thể sẽ bị liệt nửa người.”
“Để chúng tôi suy nghĩ thêm.” Mẹ chịu đựng cơn đau lắc lắc đầu.
Thích Giai ngồi ở một bên chăm sóc không rõ đến lúc này còn có gì cần lo lắng, mãi đến khi thấy ba cô ở trên hành lang bệnh viện gọi điện thoại cho bác, cầu xin nói, “Chị, chị cho em mượn ít tiền, chờ em đem nhà bán, sẽ trả lại cho chị…”
Thích Giai trốn ở chỗ rẽ, cắn chặt cánh môi, nhìn thấy ba gọi điện thoại cho một đám người thân thích, lại lần nữa than thở khóc lóc, đau khổ cầu xin, gạt lệ thở dài… Đó là lần đầu tiên trong đời cô hiểu được thế nào là nhân tình lãnh noãn, lòng người dễ thay đổi, đây cũng là lần đầu tiên cô biết được tầm quan trọng của đồng tiền.
Ba cô gọi điện cho tất cả thân thích, chỉ mượn được 5000, trả phí nằm viện cũng chưa đủ.
Thời điểm ba cô lo lắng phí giải phẫu, Thích Giai cũng quyết định, cô chủ động liên hệ một ban chiêu sinh trường trung học tư nhân, vì lúc trước họ đã từng làm việc với cô, nói chỉ cần cô chọn trường trung học của họ, sẽ miễn giảm ba năm học phí, hơn nữa cho cô hai vạn tiền thưởng.
“Các người có thể cho nhiều hơn một vạn hay không, mẹ tôi bị bệnh, cần phí giải phẫu.” Cô ra sức cò kè mặc cả với đối phương.
Nhưng khi cô cầm ba vạn này đưa cho ba, giải thích nguồn gốc của chúng, mẹ cô đang đau đến nỗi ngồi cũng không được thế nhưng vung tay cho cô một cái tát, “Thích Giai, con có biết ba và mẹ vất vả là vì cá gì a? Con nếu thật hiếu thuận,