
Nam Thành là một thành phố cổ bình lặng với những con
đường thẳng tắp sạch sẽ, bầu trời sáng trong cao vời vợi. Những cây ngân hạnh cao
lớn tô điểm cho thành phố thêm vạn phần xinh đẹp.
Tô Dao nhận được thông báo phỏng vấn của công ty Nam
Thành, vội vội vàng vàng đưa theo cô con gái nhỏ vượt chặng đường xa tới nơi
này.
Tháng mười hai, Nam Thành đã sang đông. Mặt trời vẫn
rọi chiếu những tia nắng gay gắt trên cao nhưng tiết trời đã lạnh cóng, khô
hanh và cái lạnh giống như hình và bóng đan vào nhau. Nhiệt độ xuống thấp,
khách bộ hành trên đường thưa thớt, tất cả đều co ro trong cái rét, cúi đầu
thật sâu, vội vã bước đi, thành phố tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và hoang vắng.
Nơi cổng ra của bến xe, Tô Dao vừa nhìn đã nhận ra
dáng người đàn ông to lớn đó trong đám đông. Anh đứng đó, khoác chiếc áo khoác
màu tối, gương mặt tươi cười. Tô Dao đặt hành lý trên tay xuống, mỉm cười với
anh từ xa. Bất kể lúc nào gặp, anh cũng khiến cho người khác cảm thấy ấm áp, an
tâm.
Cô con gái nhỏ Tô Thư tụt xuống khỏi người mẹ, cất
tiếng gọi rồi chạy về phía người đàn ông đó. Cố Nguyên cúi xuống, dang rộng
vòng tay ôm chặt lấy Tô Thư, nhấc bổng cô bé lên xoay tròn, khiến cho cô con
gái bé bỏng không ngớt những tiếng cười giòn tan.
“ Em mệt lắm không?”
Cố Nguyên khẽ cúi đầu, vài sợi tóc trên trán rủ xuống,
nhìn Tô Dao đang tiến lại gần một cách âu yếm. Tô Dao lắc nhẹ đầu: “ Em đi từ
nhà đến y mất 4 tiếng thôi, không thấy mệt.”
Cố Nguyên một tay bế con gái, một tay đón lấy hành lý
từ tay Tô Dao, dẫn cô đi ra phía nhà để xe: “ Anh đã thu dọn phòng rồi, trong
phòng của con anh có đặt một chiếc giường lớn để em và Tô Thư ngủ.” Cố Nguyên
nhìn Tô Dao: “ Ba mẹ có khỏe không?”
“ Rất khỏe ạ.” – Tô Dao cười cười – “ Em có thể tới
Nam Thành thì ba mẹ là người mừng nhất, sau khi anh tới Nam Thành, ba mẹ cứ
luôn thăm dò em, tại sao không tới Nam Thành cùng anh.”
Cố Nguyên tới bên cạnh xe, cho hành lý vào ghế sau, bế
Tô Thư đặt vào bên trong rồi quay người lại, khẽ vuốt tóc Tô Dao: “ Thế em trả
lời ra sao?”
Tô Dao làm động tác như kéo khóa miệng, Cố Nguyên khẽ
cười, ánh mặt trời dường như chiếu sâu vào đáy mắt anh, một khoảng màu váng ấm
áp. Tô Dao đón nhận những ánh nhìn ấy, chợt thấy bối rối. Quay người mở cửa xe
ngồi cạnh Tô Thư, Tô Dao rút điện thoại: “ Em gọi điện về nhà nói đã tới nơi
rồi.”
Cố Nguyên ngồi lên xe, lướt nhìn người phụ nữ sau lưng
qua kính chiếu hậu rồi bắt đầu nổ máy.
Ngôi nhà của Cố Nguyên tọa lạc tại khu phố cổ của
thành phố Nam Thành, bao quanh bởi những bóng cây thông cao lớn, đập vào mắt là
một màu xanh thẫm ngút ngàn. Tô Dao bước xuống xe. Tô Thư như con chim sáo,
chạy ngay lên lầu. Tô Dao ngước mắt ngắm nhìn ngôi nhà, trên bức tường trước
mặt rủ đầy những cây trường xuân. Đầu đông, cây trường xuân tuy đã chuyển sang
úa vàng khô héo nhưng những gì còn lại đủ để người ta hình dung ra một bức
tường màu xanh trong mùa h>
“ Đi nào!”
Cố Nguyên khóa xe, xách hành lý, tay khoác lên vai Tô
Dao. Tô Dao nghiêng đầu nhìn anh cười, hai người khoác tay nhau cùng bước lên
lầu.
Một căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, ba phòng, hai sảnh,
một bếp, hai nhà vệ sinh. Cố Nguyên sắp xếp, bài trí đồ đạc trong phòng đơn
giản đẹp mắt. Tô Thư vừa vào cửa đã nhảy lên chiếc ghế sofa lớn trong phòng
khách nhún nhảy ra chiều thích thú, Tô Dao đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Cố
Nguyên đặt hết đồ đạc xuống, thuận tay quẳng chìa khóa lên bàn trà trong phòng
khách, khoanh tay dựa vào tường: “ Thế nào?”
“ Rất đẹp...”
Cả bức trường phòng khách treo toàn tác phẩm nhiếp ảnh
trong nhiều năm qua của Cố Nguyên, chúng như những bức họa trang trí nhà cửa. Ở
chính giữa là một bức ảnh lớn chụp cảnh mặt trời lặn xuống đỉnh núi, đan xen
với ánh nắng hắt chiếu vào nhà qua ô cửa sổ khiến cho căn phòng toát lên một vẻ
yên tĩnh, êm ả khó tả.
“ Đây là phòng của Tô Thư.”
Cố Nguyên đẩy cửa phòng: “ Đây là phòng hướng Nam, mùa
đông cũng đủ ánh sáng mặt trời, nhiều ánh sáng mặt trời có lợi cho sự phát
triển xương của trẻ.”
Anh xoay người lại nhìn Tô Dao, chỉ chiếc tủ áo trong
căn phòng: “ Chiếc tủ này chỉ có thể đựng đủ đồ của con. Anh đã thu dọn một nửa
bên tủ lớn trong phòng ngủ. Chút nữa em đặt đồ ở bên đấy nhé! Nếu ba mẹ có qua
thăm cũng dễ ăn nói.”
“ Vâng... Cảm ơn anh.” Tô Dao do dự đôi chút rồi cảm
ơn.
Cố Nguyên cười cười, khẽ nói: “Dao dao, em và anh còn
cần phải xa lạ thế sao?”
“Toàn là em đã làm phiền anh.” Tô Dao ngập ngừng giây
lát: “Đợi em ổn định xong công việc, tìm được một căn hộ thích hợp, em sẽ cố
gắng đưa Tô Thư chuyển đi sớm nhất có thể.”
Cố Nguyên nhìn cô, hai vai hơi chùn xuống, giọng khe
khẽ xa xăm: “Để sau sẽ hay!”
Công ty mà Tô Dao ứng tuyển là công ty chi nhánh trực
thuộc cơ quan nghiên cứu, chức vị tuyển dụng là trợ lý hành chính. Trong thời
gian này, để chuyển công việc khỏi Bình Thành, cô đã nộp không biết bao nhiêu
đơn xin việc, nhưng công ty hồi đáp lại càng lúc càng ít. Công ty này có thể
coi là công ty tốt nhất trong những công ty gửi thông báo phỏng vấn tuyển dụng