Pair of Vintage Old School Fru
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322681

Bình chọn: 7.00/10/268 lượt.

ng có chuyện gì đâu."

Cậu ta chỉ cái máy tính ở bàn bảo tôi: "Nếu chán thì ngồi chơi máy vi tính nhé."

Khoản máy tính này tôi cũng rành, nghề tay trái của chú Bảy là mở một quán

Net chui, thỉnh thoảng tôi cũng giúp chú trông quán vào buổi đêm nên

trình độ vi tính của tôi tiến bộ rất nhanh, về sau tôi còn dạy bọn trẻ

con chơi trò chơi qua mạng nữa.

Tứ Mao đi rồi, tôi ngồi

vào cái máy vi tính, trong đó chẳng cài một cái gì hay ho cả, tôi chợt

nảy ra một ý, ngó quanh chẳng thấy ai, tôi đóng cửa lại, lôi từ trong

hộp giấy của mình ra một cái đĩa và nhét vào ổ đĩa.

Chà, hình ảnh của đĩa thật là...Tôi dán mắt vào xem.

Thật ra không chỉ đơn giản là tôi muốn xem đĩa mà tôi muốn chuẩn bị học

ngoại ngữ, để đến năm 2008 có thể đến Bắc Kinh làm ăn một chút với người nước ngoài, học ngoại ngữ quan trọng nhất là phải có môi trường.

Tôi nghe thấy trong đĩa những âm thanh rất lạ và tôi chả hiểu gì cả, nhưng

nó cũng làm tăng thêm niềm đam mê học ngoại ngữ của tôi.

Bỗng màn

hình đen ngòm lại, đúng vào lúc gay cấn lại gặp phải sự cố gì thế không

biết? Tôi vỗ vỗ mấy phát vào cái máy tính, vẫn không động tĩnh gì, tôi

rút ra cắm lại đống dây rợ lằng nhằng phía sau một hồi, màn hình cuối

cùng đã sáng lên, xem ra tôi đúng thật là thiên tài

Lúc tôi đang xem say mê nhất, Tứ Mao từ đâu phóng như bay vào phòng, rút

vội rút vàng một dây nguồn trên máy ra, Tứ Mao mắt trợn tròn nhìn tôi,

mặt cậu trắng bệch, hồi chị họ tôi vẫn chưa lấy chồng, có lần chị ấy

trêu Tứ Mao: "Tứ Mao, sau này em lớn mình cưới nhau nhé!" Lúc đó trông

mặt cậu ta cũng kinh sợ như bây giờ.Tôi cười hỏi: "Cậu sao thế?" Tứ Mao nói: "Cậu mở âm thanh của máy tính vào hội trường rồi."

Tôi sợ quá, ngó vội xuống thấy cả hội trường đang tập trung cao độ, cả

những đại biểu khi nãy ngủ gà ngủ gật cũng đã tỉnh táo rồi, mọi người

đang tìm hiểu nguồn gốc của thứ âm thanh ấy, tôi và Tứ Mao nhìn nhau

không nói nên lời, giờ không biết phải làm thế nào.

Hai thằng bị

ông Giám đốc rạp chiếu phim đuổi cổ ra, nhìn cái mặt ông ta vô cùng đáng sợ, nếu lúc này mà ông ta đang ở ngoài phố thế nào cũng bị tóm gọn bởi

mấy ông đạo diễn đang tìm nhân vật chính cho phim khủng bố, chắc chắn sẽ nhanh chóng nổi như cồn.

Tuy bị ông giám đốc hất cẳng nhưng Tứ

Mao vẫn rất bênh vực ông ta, thường ngày ông ta quát tháo nhân viên

trông oai phong lẫm liệt là thế, vậy mà khi nãy bị một vị đại biểu trẻ

mắng cho một bài giáo huấn khiến ông ta không ngẩng mặt lên

nổi.

"Giám đốc, cháu..." Tứ Mao định giải thích với ông ta.

Nghe Tứ Mao nói, ông này hàng ngày làm việc cẩn thận lắm, suốt ngày để ý bọn Tứ Mao: "Tứ Mao, sao lại cứ hay phát ngôn bừa bãi thế hả?", "Tứ Mao,

chỗ cậu đầy mạng nhện đấy, vẫn còn không quét đi à?", "Tứ Mao! đừng có

mạnh tay thế, nhỡ hỏng cái nút chỉnh âm thanh thì làm thế nào? Cái đó

đắt lắm đấy!".

Vậy mà hôm nay phong cách của ông có sự

thay đổi lớn, không khác gì một con sói bị thương, ông ta hét lên với Tứ Mao: "Cút!". <>

Tứ Mao bị văng đầy nước bọt vào mặt, cậu lấy tay lau rồi đi ra cùng tôi.

Tứ Mao cúi gằm mặt đi phía trước, trong lòng tôi cũng khó chịu bứt rứt

lắm, đây là công việc lương thiện đầu tiên của cậu ấy, lần đầu tiên Tứ

Mao quyết tâm thay đổi nghề nghiệp, giờ vì tôi mà cậu ấy thất bại.

"Tứ Mao..." Tôi gọi, định nói một câu xin lỗi nhưng thực lòng chẳng biết

phải nói sao dù tôi biết có nói thế nào thì cậu ấy cũng tha thứ cho

tôi.

Tứ Mao quay lại nói với tôi: "Cái ông giám đốc này

suốt ngày chỉ biết bắt nhân viên làm tăng ca, mắc lỗi thì ông ta chửi

bới, nhưng hễ làm được việc thì lúc báo cáo lên cấp trên ông ta lập tức

tranh công, công việc này mất cũng không thấy tiếc.

Thực ra những môi trường làm việc cho người thấp cổ bé họng chỗ nào chẳng thế, tôi

biết Tứ Mao nói thế cốt để tôi thấy đỡ áy náy hơn mà thôi.

Vừa về đến cửa nhà đã gặp ngay chị Trần, nhìn thấy Tứ Mao chị ta nói: "này

Tứ Mao, đừng quên mấy hôm nữa là đến ngày nộp tiền nhà đấy".

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Không phải vừa nộp tiền mấy hôm trước rồi sao?", chị

ta nói: "Đấy là tiền thuê nhà mấy tháng trước, còn tháng này cũng sắp

đến ngày nộp tiền rồi còn gì, tháng này cũng đừng có mà nợ

đấy."

Về đến phòng, tôi nằm dài trên giường nói với Tứ

Mao: "Tứ Mao, đợt này bán đĩa có lẽ cũng không dễ dàng gì, hôm nay gặp

được chị cảnh sát ngốc mới thoát thân được, mai bọn mình ra phố kiếm

việc khác thôi, phải kiếm đủ tiền trả tiền thuê phòng trước đã."

Hai thằng hì hục chuẩn bị cho công việc mới mất cả một đêm sau đó cùng vào phố.

Tôi chọn một nhánh đường phụ nhưng đông người, những con đường thế này không có nhiều cảnh sát lắm.

Tứ Mao quỳ bên đường, trên người đeo một cái bảng tôi viết hôm qua.

"Tôi Lâm Đại Tân, 30 tuổi, người thị trấn Thanh Hướng, hôm nay ngày 20 tháng 08, tôi đưa con gái vào thành phố chơi sơ ý lạc mất cháu. Con gái tôi 5 tuổi, cao khoảng 1m, mặt xương, mắt to hai mí, dưới dái tai có một nốt

ruồi, khi thất lạc cháu cột tóc bím, mặc áo cộc màu xanh lá cây, quần

màu lam nhạt, dép màu trắng. Gia đình chúng tôi hết sức l