Insane
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322724

Bình chọn: 9.00/10/272 lượt.

o lắng cho

cháu, ai biết cháu ở đâu xin báo cho chúng tôi, chúng tôi xin cảm ơn và

hậu ta. Hôm nay tôi vào thành phố tìm con mà không gặp, trên người không còn một xu, xin những người hảo tâm qua đường làm ơn làm phúc cho tôi

chút tiền đi đường, tôi xin đội ơn!".

Tối qua Tứ Mao cũng phản

đối: "Sao cậu lại để mình diễn vai một ông bố, lại còn 30 tuổi nữa chứ,

mình mới 21 tuổi đầu!". Tôi giải thích: "Đấy là do cậu rất chín chắn,

diễn vai từ 20 đến 35 tuổi đều phù hợp."

Nghiệp diễn của Tứ Mao

sáng sủa hơn tôi, cậu ta có thể nhập thành công một vai 35 tuổi vì ưu

thế thân hình của cậu, cậu ấy cũng có thể diễn tốt một vai chàng trai

20, tất nhiên là kiểu người đã trải qua phong trần. Chứ tôi thì không

thể, mặt tôi non choẹt, nhiều lúc đó lại là nhược điểm lớn.

Tôi đã phải vắt óc suy xét mãi mới viết được cái bảng này.

Cái nghề lừa đảo này điểm mấu chốt là không được để lộ một vết tích nào,

không thể để họ thấy được ý định của mình. Đầu tiên là phải tạo nên một

hoàn cảnh thật, làm cho mọi người tin rằng bạn chính là một ông bố đang

hết sức lo lắng vì lạc mất con, sau đó vô tình nói ra ý đồ của bạn. Như

thế mới làm cho người ta cảm thấy tuy không giúp được bạn tìm con thì

cũng có thể quyên góp cho bạn chút tiền.

Trước mặt Tứ Mao trải một tấm vải trắng, bên trên đặt một cái bát vỡ, chính

ra cũng không nhất thiết phải là cái bát vỡ nhưng ở phòng Tứ Mao chẳng

có nổi một cái bát lành.Đầu tóc Tứ Mao để rối, đấy là kết quả của việc tôi vừa vò loạn cả đầu cậu ta lên, đầu Tứ Mao đã nhiều ngày nay

không gội nên xoa một lúc tay tôi đã đầy dầu và gầu bắn tung tóe. Tôi

lau tay vào áo cậu ta, quần áo nhếch nhác chút cũng tốt, nó thể hiện sự

lo lắng sốt ruột của ông bố tìm con đến cả quần áo cũng không kịp thay,

tôi lau tay xong thấy hiệu quả vẫn thế vì quần áo cậu ta đã bê bết sẵn

rồi, tôi làm thế này cũng chỉ là thêm tí mắm tí muối thôi.

Mặt Tứ Mao hơi bẩn là vì sáng nay tôi không cho cậu ấy rửa mặt, hàng ngày

thật ra cậu ta cũng chả rửa. Hai mắt quầng thâm ấy là kết quả của việc,

tối qua tôi ép cậu ta ngủ ít để hôm nay diễn được tự nhiên hơn, nhưng

tôi thì phải ngủ nhiều một chút.

Tay cậu ta đặt trên đùi, không

xòe tay ra xin tiền như ăn mày, như thế đúng là lừa đảo, thân phận của

chúng tôi hôm nay là đi tìm người thân, tuy sa cơ lỡ vận nhưng vẫn phải

có lòng tự trọng.

Tôi nhìn Tứ Mao một cách mãn nguyện, như thể

một nghệ sĩ đang ngắm tác phẩm nghệ thuật của mình vậy. Tứ Mao diễn rất

tốt những cảm xúc hỗn độn, vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vừa sợ sệt. Tôi

động viên tinh thần Tứ Mao: "Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đúng là kẻ

lừa đảo thành công nhất thiên hạ."

Tôi đứng bên kia đường, đi đi

lại lại gần chỗ Tứ Mao, mỗi lần có người đi qua chỗ Tứ Mao tôi lại tiến

đến nhìn cậu ấy với ánh mắt tràn đầy sự cảm thông, lắc đầu thương cảm mà rằng: "Trời, đáng thương quá!". Sau đó ném một tệ vào cái bát.

Con người nhiều khi cần có sự dẫn dắt, mấy ông chủ doanh nghiệp ở thị trấn

tôi, mỗi tháng rút từ hầu bao ra 50 tệ phát cho mấy công nhân làm việc

quên mình, sau đó hô hào mọi người nêu gương học tập, cùng thi đua tăng

giờ làm, dĩ nhiên là lương thì không tăng rồi.

Tuy vậy hôm nay

không phải một ngày thành công, người qua người lại rất nhiều nhưng đa

số chẳng thèm để ý đến chúng tôi, hầu như tôi toàn nói với không khí,

tôi lại nhìn Tứ Mao và cảm thấy có gì còn bất ổn ở đây, nhưng cụ thể ở

điểm nào thì tôi chưa nhận ra.

Hai thằng làm việc vất và hồi lâu

kiếm được 8 tệ 5 hào, thật ra trong đó có một tệ là của người qua đường

vô ý làm rơi, đồng xu lăn ngay cạnh bát của Tứ Mao, người này định nhặt

nhưng lại sợ bẩn, không nhặt cũng không cam lòng, cuối cùng đành tiếc rẻ mà bỏ đi.

Tôi cứ chạy qua chạy lại mệt phờ, cuối cùng tôi ngồi

cạnh Tứ Mao trầm ngâm. Tôi bàn bạc với Tứ Mao: "Này cậu, sao thu nhập

lại ít ỏi thế này nhỉ? Hay mọi người giờ đã hết lòng nhân ái rồi

chăng?". <>

Tứ Mao nói: "Mình nghĩ không phải mọi người đã

hết lòng nhân ái đâu, mà mình viết nội dung cũ kỹ quá chẳng có gì sáng

tạo cả, cũng không nắm bắt được tâm lý mọi người hiện nay. Viết cần phải có sức lôi cuốn hơn, nghe nói bây giờ mấy chuyện tiểu thuyết trên mạng

không viết về tình dục thì chẳng ma nào đọc, mình cũng nên thay đổi

phong cách đi, viết cái gì đó đang được người ta quan tâm được không?

chỉ khi người ta chịu đọc thì người ta mới hiểu được cậu muốn gì!".

Tôi nhìn Tứ Mao một cách ngưỡng mộ: "Chà chà, cậu khá lắm, hiểu vấn đề thật thấu đáo."

Xem ra hôm nay mình không thành công rồi, đành để mai thay đổi cách làm mới vậy.

Tôi đứng lên đi ngó nghiêng xung quanh, bỗng thấy phía trước có một người đang quỳ ở đó, hóa ra chúng tôi cũng có đồng nghiệp.

Tôi không thể giấu được sự bất bình, kẻ nào đây không biết, dám đứng sau

lưng mà cướp miếng cơm manh áo của người khác, thảo nào mà công việc làm ăn của tôi lại thất thu đến thế, hóa ra bị hắn cướp mất phân nửa số

khách. Lòng nhân ái của con người ta là có hạn chứ đâu có thể đem ra

phân phát hết lần này đến lần khác được, cái kiểu này