Pair of Vintage Old School Fru
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322842

Bình chọn: 8.5.00/10/284 lượt.

nh trưởng, giờ đã là thời đại của hiện đại hóa, chúng ta làm việc cũng phải coi trọng hình thức, như cô Mạn Trà con thím Bảy thị trấn tôi đem quan tài đóng ở thị trấn xuất khẩu sang tận Châu Âu nhờ thế mà phất lên như diều gặp gió, do vậy anh em trong Tam Hòa cũng nên coi trọng hình thức một chút".

Tôi chỉ cái đầu lợn nói: "Trung Quốc có một câu nói cổ thế này "Giả làm lợn để ăn thịt cọp"1, hai huynh đây trông oai phong lẫm liệt là thế, bất kể các huynh đứng đâu, người khác cũng phải cảnh giác, như vậy hiệu quả công việc của chúng ta sẽ giảm sút".

Tôi lại nói: "Vì thế mỗi chúng ta nên biết giấu vẻ oai phong của mình vào trong bề ngoài chất phác, như vậy mới gần được với người đi đường, họ cũng không biết là mình định cướp của họ; trước mặt vợ, cô ấy cũng không biết kì thực mình đã có niềm vui mới; khi gặp gỡ đồng nghiệp, anh ta cũng không hề biết mình vừa hớt lẻo bao nhiêu chuyện xấu xa về anh ta với sếp rồi".

Hai vị đại ca chợt nhìn nhau đầy cảnh giác.

Tôi lại nói với bà Lý: "Bà Lý, bà thấy cháu nói thế có đúng không ạ?"

Bà Lý hơi do dự nói: "Nhưng nếu lấy cái đầu lợn này làm logo thì liệu có hơi quá..."

Bà ta vẫn chưa nói hết, tôi bỗng trầm trồ: "Bà Lý quả không hổ danh là người lãnh đạo của một hội lớn, nói một câu là trúng ý liền!"

Bà Lý bừng tỉnh nhìn tôi, không biết vừa rồi câu nào của mình đúng vào trọng tâm.

Tôi lại chỉ vào cái đầu lợn và nói với bà: "Bà Lý, cháu thực lòng khâm phục bà, bà vừa nhìn đã nhận ra điểm khác biệt trong thiết kế cái đầu lợn của công ty cháu, mọi người có nhìn thấy đầu con lợn này bề ngoài trông rất hiền lành, nhưng bên trong lại chất chứa sát khí mạnh mẽ không?"

Bà Lý và hai thuộc hạ xúm lại xem bức tranh đầu lợn của tôi, bà Lý kinh ngạc thốt lên: "Đúng là có sát khí thật ư?"

Có sát khí không phải điều lạ, nhân vật nguyên hình của cái đầu lợn chính là Giám đốc Giang, vì thế hình tượng vẽ nên là một con lợn nái hung ác.

Tôi nói: "Hình tượng này nói lên phong thái của tổ chức chúng ta, không phô trương nhưng có thực lực, ôn hòa nhưng lại có sức công phá lớn".

Bà Lý nói với tôi: "Ngươi thấy mặt ta giống cái đầu lợn à? Những lời nhảm nhí của ngươi ta có thể tin được sao?"Tôi lớn tiếng phân bua: "Cháu không hề nghĩ vậy!" Nhưng trong lòng tôi lại

nghĩ, cho dù có đúng là như thế hay không, thì trông mặt bà ta rất giống một cái đầu lợn, nhưng làm sao tôi dám nói ra điều đó chứ!

Bà ta nói với hai đại ca đang đứng cạnh tôi: "Vương Ba! Tiểu Lực!"

Lúc này tôi chẳng còn diệu kế nào nữa rồi, nếu lúc này họ thực hiện khổ hình với tôi thì tôi chưa biết phải đối phó thế nào?

Tôi nói với bà Lý: "Cháu còn có mẹ già 80 tuổi". Tôi không hề nói dối, 30 năm nữa chắc chắn mẹ tôi sẽ 80.

Bà ta cười nhạt, bỗng tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, cửa bị phá tan, một

đội cảnh sát xông vào, họ chĩa súng vào chúng tôi. Một giọng cảnh sát

sang sảng vang lên: "Ở đây có tổ chức đánh bạc tập thể và các hoạt động

phi pháp khác, đề nghị người chịu trách nhiệm nhận lệnh khám xét".

Chúng tôi cùng quỳ dưới đất, giơ hai tay lên đầu.

Tôi hét lên: "Đừng bắn, tôi không phải là người ở đây, tôi chỉ là người giao hàng!" <>

Có một cảnh sát đi về phía chúng tôi, tôi cố gắng giải thích cho anh ta,

anh ta xem giấy tờ của tôi, và truy hỏi bà Lý, cuối cùng cũng tin tôi

không phải là người của hội Tam Hòa, sau khi ghi chép lại tình hình của

tôi rồi chuẩn bị thả ra. Hôm nay quả là một ngày may mắn, nhờ có cảnh

sát mà tôi được thoát thân. Tôi phấn khởi đi ra cửa, chẳng chú ý là

ngoài cửa có người, vừa ra đã đâm đầu phải một cảnh sát, tôi vội vàng

xin lỗi, có ngờ đâu khi ngẩng lên, tôi giật mình suýt thì thốt thành

lời, hóa ra là Lưu Dĩnh, sao mà số tôi lại đen đủi thế không biết, cái

thành phố rộng nhiều cảnh sát là thế, vậy mà lần nào tôi cũng đụng phải

cô ta.

Cô ta tóm ngay lấy tôi, lúc này cách duy nhất tôi có thể

làm là giả ngốc, tôi cứ chối đây đẩy, cô ta không thể nào chứng minh

được tôi là kẻ lừa đảo, mà việc của Tam Hòa lại đang cần đến họ xử

lý. p>

Cô ta không còn cách nào đành phải thả tôi ra, cô ta lật lật giấy chứng nhận của tôi ra xem, cười đầy ngụ ý: "Là nhân viên công

ty quảng cáo Tân Tân hả?"

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ta, không biết cô ta có ý đồ gì, dù sao quan trọng là tạm thời lúc này tôi có thể thoát thân.

Ra khỏi Tam Hòa, lúc gió thổi qua mới thấy hơi lạnh, hóa ra sau lưng áo tôi mồ hôi chảy ra ướt như tắm.

Tôi vội vàng trở lại công ty, bỗng thấy trước mặt một bóng dáng rất quen

thuộc, giống như là mẹ tôi, mà mẹ vào thành phố làm gì?

Bà đi

phía trước, tôi theo đằng sau, định chạy lên hù mẹ tôi một trận, nhưng

mẹ đang đi về phía công ty tôi, lẽ nào mẹ đến tìm tôi? Chẳng lẽ mẹ đã

biết chỗ làm mới của tôi nhanh đến thế?

Đúng thật là mẹ

dừng lại gần công ty tôi làm, tôi vẫn theo sau, mẹ đứng bên đường đối

diện công ty, mắt chăm chú nhìn về phía cửa công ty, không hiểu mẹ đang

định làm gì, tôi lặng lẽ tiến lại gần mẹ. Ánh mắt mẹ đột ngột di chuyển, tôi nhìn theo hướng mắt mẹ, thấy Lâm Tiểu Hân từ trong công ty bước ra, lần thứ hai tôi nhì