
i bắt đầu an ủi Tiểu Bảo: "Hôm nay cũng may ở đây toàn bạn tốt của anh, vì thế anh đừng lo lắng có người bán rẻ anh." <>
Tiểu Bảo bắt đầu yên tâm thở phào, tôi tiếp tục hỏi anh ta: "Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không anh Tiểu Bảo?"
Anh ta đau khổ gật đầu.
Tôi vui vẻ vỗ vai Tiểu Bảo: "Anh Tiểu Bảo, vậy bây giờ chúng ta hãy ca tụng tình bạn đi!"
Tiểu Bảo đã không còn biết nên cười hay nên khóc.
Tôi nói với anh ta: "Anh Tiểu Bảo, anh giúp em nghe ngóng tình hình xem sếp anh biết những gì về ông Trưởng phòng."
Anh ta có chút khó nghĩ: "Nhưng Tiểu Cường này, tôi chỉ là một nhân viên kinh doanh quèn rất khó thăm dò được."
Tôi cười đáp: "Hà hà, vậy là phải chờ vào sức hấp dẫn của anh Tiểu Bảo rồi, có thể nghe ngóng từ thư ký, em cũng không cần những tin tức chi tiết
quá, chủ yếu là nghe ngóng xem Trưởng phòng Lưu có những họ hàng nào."
Tiểu Bảo hơi nghi hoặc, không biết là tôi định làm cái quái gì.
Tôi kéo Tiểu Nguyệt đi và tạm biệt anh ta, từ nay về sau có người làm nội ứng thì công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Đến tối Tiểu Bảo gọi điện lại, anh ta bảo Trưởng phòng Lưu có vài người họ
hàng xa trong thành phố này, ông ta còn có một cô con gái duy nhất cũng
đang làm việc trong thành phố, khoảng 20 tuổi, nghe nói là viên chức nhà nước. <>
Trong đầu tôi lại lóe lên ý tưởng, đã là giả mạo,
nếu là họ hàng xa có lẽ tác dụng không lớn. Nếu liều một ván để Tiểu
Thúy giả làm con gái ông Trưởng phòng, nếu bà ta biết mặt con gái ông ta thì chúng tôi sẽ bị phát hiện ngay từ đầu, bà ta cũng không bị tổn
thất, có lẽ cũng không có gì nguy hiểm, và chúng tôi sẽ nghĩ cách khác.
Nhưng nếu Lý Dương chưa bao giờ gặp con gái ông ta, chúng tôi có thể hứa giúp bà ta thắng thầu để đòi tiền bà ta. Chỉ có điều sau khi lấy được
tiền xong chúng tôi phải cẩn thận với đám xã hội đen phía sau bà ta,
phải tính đến đường lùi, ví dụ như dạt sang tỉnh khác trốn một thời gian chẳng hạn. Món tiền này đối với Lý Dương không to tát gì, chắc bà ta sẽ không rung cây động rừng mà tình chúng tôi tính sổ. <>
Tôi đem phương án mới tóm tắt cho Tiểu Nguyệt, Tứ Mao và Tiểu Thúy nghe.
Tiểu Thúy cúi đầu im lặng, tôi hỏi nó: "Tiểu Thúy, em thấy thế nào?"
Tiểu Thúy nói: "Anh Tiểu Cường, em đã đóng không ít vai, có vai nữ sinh gia
đình khó khăn, có vai cô bé bỏ nhà đi, còn có vai người phụ nữ bị chồng
ruồng rẫy, nhưng làm con của một cán bộ em chưa thử bao giờ, em sợ mình
diễn không đạt!"
Tôi cười đáp: "Cái này thì em khỏi lo, các vai
diễn khác khó như thế mà em còn làm tốt được, con cán bộ thì quá đơn
giản rồi. Em chỉ cần nhớ làm được mấy bước dưới đây là thành công rồi.
Thứ nhất: Dáng vẻ cao ngạo, tỏ ra thật lạnh nhạt, khi nhìn người ta
không nên nhìn thẳng vào mặt mà chỉ liếc ánh mắt quét nhanh qua mặt họ
là được. Thứ hai: Người ta nói chuyện với em, em không được ôn tồn vồn
vã mà người ta hỏi 10 câu nhiều nhấtem chỉ nên trả lời 3 câu, trong đó
hai câu chỉ nên dùng mũi "ừ" một tiếng là đủ. Thứ ba: Khi người khác nói chuyện vừa được nửa câu, em liên tục ngắt lời người ta dù họ nói đúng
hay sai cũng đều phải tìm ra chút ít sai sót để vặn họ lại. Làm được ba
điều này, người ta muốn tin em không có quyền có thế cũng khó đấy!"
Trong đó điều thứ hai là cực kỳ quan trọng, bởi vì chúng ta cũng không thật
hiểu vai vế của Trưởng phòng Lưu. Tiểu Thúy nói càng ít với Lý Dương thì càng khó bị phát hiện.
Tiểu Thúy lo ngại hỏi: "Đơn giản thế thôi à?"
Tôi cười đáp: "Tất nhiên là không đơn giản như thế, nhưng phải nhớ là Lý
Dương đang cầu cạnh bố em giúp, vì thế nên lúc nào cũng đối xử với bà ta với bộ mặt bà cô khó tính là được. Về việc phải làm thế nào khi gặp
lãnh đạo lớn thì càng khó hơn, lúc này chunbgs ta chưa cần dùng
đến." <>
Những lo lắng của Tiểu Thúy cuối cùng cũng đã được xua tan, nó cười nói: "Thế thì em đủ tự tin rồi."
"Tuy nhiên", tôi lại nhớ đến một số chuyện liền vội vàng nhắc nhở nó, "Cho
dù Lý Dương có nhờ cậy em làm việc gì khuất tất thì em nhớ phải trả lời
bà ta "Cái này không có gì là khó cả" là được."
Tiểu Thúy lĩnh hội và cười, đương nhiên là chỉ hiểu mấy cái nội tại đơn giản ấy là chưa đủ, tôi còn phải bảo Tiểu Nguyệt cho Tiểu Thúy mượn mấy bộ
cánh sang trọng. Có như vậy chúng ta mới giống bọn họ cả về hình thức
lẫn tính cách được.
Tiểu Nguyệt dẫn tụi tôi đến nhà nó, tuy đan gặp khó khăn ớn về kinh tế nhưng vẫn có thể thấy trước kia cuộc sống của gia đình nó khá giả. Chí ít là cũng
khác chúng tôi một trời một vực. Tiểu Nguyệt mở tủ quần áo của nó rồi
giúp Tiểu Thuý tìm, Tiểu Thuý sung sướng thử hết bộ này đến bộ khác,
hãnh diện xoay xoay mấy vòng trước gương. Mọi ngày do đặc thù công việc
nên Tiểu Thuý toàn mặc quần áo cũ rách, nay khoác lên mình những bộ cánh nên nó trở nên xinh xắn lạ thường. Tiểu Nguyệt ngưỡng mộ tấm tắc khen: "Chị Tiểu Thuý, trông chị xinh quá!"
Trông Tiểu Nguyệt có chút chạnh lòng, thấy thế tôi bèn an ủi nó: "Tiểu
Nguyệt, thực ra quần áo bề ngoài cũng không quan trọng đến thế đâu".
Tiểu Nguyệt cười nói: "Anh Tiểu Cường, anh không phải