XtGem Forum catalog
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 7.00/10/339 lượt.

thể không mê tín được.”

Lưu Dĩnh lại quay về phía chúng tôi lần nữa, tôi hỏi: “Chị Lưu Dĩnh, chị

đang làm gì vậy? Thời gian của chúng ta bây giờ là vàng bạc, chị lại còn bới móc ra việc gì để làm nữa à?”

Lưu Dĩnh bỗng nhìn thấy cái

gậy trên tay tôi vội lao vào giật lấy, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ kịp nhìn thấy chị ta cho một gậy vào đầu Chu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bất

động nằm trên nền, tôi thất thần hỏi Lưu Dĩnh: “Chị làm gì thế này?”

Lưu Dĩnh hắt ánh mắt khinh miệt về phía tôi nói: “Có thế mà cũng không hiểu à? Cậu ta thả chúng ta ra thì bang hội này cũng không bỏ ra cho cậu ta, chỉ có cách đánh ngất mới giúp cậu ta thoát tội, mấy kẻ tiểu khốn các

người chỉ biết lừa đảo mấy thứ vặt vãnh, vừa làm đến việc lớn một cái là loạn hết cả lên, chẳng hiểu gì đến việc xử lý cho kín kẽ.”

Ai

không biết làm mọi việc cho kín kẽ chứ! Đồ nha đầu Lưu Dĩnh này làm việc manh động quá, tôi nhìn Chu Tiểu Bạch đang nằm vật trên sàn mà chỉ còn

biết thở dài, xem ra thầy bói cũng có lúc may mắn đúng không.

Tôi trách chị ta: “Dù sao chị cũng nên đánh tiếng cái đã!”

Lưu Dĩnh giải thích: “Đánh tiếng? Có khi cậu ta lại còn bị sức ép tâm lý ấy chứ! Như thế này tốt hơn. Không biết gì thế này là hoàn hảo rồi.” Lưu

Dĩnh đắc ý nhìn kẻ không có đầu óc suy nghĩ như tôi

Tôi lại thở dài nói với Lưu Dĩnh: “Vậy chúng ta không chần chừ nữa, mau chạy thôi!”

Lưu Dĩnh bỗng nói: “Như vậy cũng chưa đúng lắm, chỉ là ngất thôi có khi lại bị đồng bọn của cậu ta phát hiện, có khi làm cho cậu ta bị thương có lẽ thật hơn.” Lưu Dĩnh lại ngó quanh, tự lẩm bẩm một mình: “Dao ở đâu

nhỉ?”

Tôi vội kéo chị ta đi và bảo: “Đủ rồi, đủ rồi, mau chạy thôi!”

Chị tôi bị tôi lôi ra khỏi căn phòng, miệng vẫn lẩm bẩm tỏ ý không hài lòng: “Đúng là, chưa làm xong việc đã bỏ đi rồi!”

Tôi thầm nghĩ đợi Lưu Dĩnh làm cho xong việc chắc Tiểu Bạch chết thật trong tay chị ta mất.

Ra khỏi căn phòng đã thấy trời tờ mờ sáng, nhìn cảnh xung quanh thấy quen quen, hóa ra là thị trấn Thất Bình.

Lần trước tôi cùng bọn Tiểu Thúy đã đến đây, cái kho nhốt chúng tôi cũng

chính là cái kho hôm trước tôi ngó vào qua cửa sổ, thế mà tôi không nhận ra.

Lúc này đã là tờ mờ sáng, chúng tôi cứ thế chạy trên đường, tôi cũng khá rành về đường phố

thị trấn Thất Bình này, tôi bảo Lưu Dĩnh: “Trong thị trấn có một tuyến

xe buýt vể thành phố nhưng số chuyến trong ngày không được nhiều lắm,

chúng ta chạy nhanh lên chút nữa xem có kịp chuyến xe sáng không.”

Lưu Dĩnh đáp lời tôi: “Ừ, xem ra chúng ta vẫn còn may, một thị trấn nhỏ xíu mà xa xôi thế này vẫn có xe buýt về thành phố quả là hiếm có.”

Chị ta lại hỏi: “Tuyến xe này vé xe bao nhiêu?”

Tôi trả lời: “Một tệ.”

Lưu Dĩnh cười đáp: “Rẻ thật đấy, đường xa như thế mà cũng chỉ có một tệ.”

Rồi chị ta bỗng thốt lên: “Nhưng trên người tôi chẳng có lấy một xu, khi

nãy bọn chúng khám lấy hết đó không biết mang đâu mất rồi, vừa nãy tôi

tìm mãi mà không thấy.”

Tôi dừng lại lần sờ trong túi quần, cũng không một xu dính túi, mấy tên kia cũng lấy hết mọi thứ của tôi rồi.

Tôi không cầm lòng nổi: “Chúng ta chẳng còn đồng nào, làm sao quay lại thành phố được đây.”

Tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Cảnh sát các chị trong trường hợp khẩn cấp có thể mượn xe đúng không?”

Lưu Dĩnh trả lời câu hỏi của tôi: “Nhưng thẻ cảnh sát của tôi cũng bị bọn

chúng lấy mất rồi, chẳng có tư cách nào mà mượn xe cả, bây giờ mà mượn

thì khác gì cướp xe, đây là một thị trấn xa xôi hẻo lánh, trời lại còn

quá sớm nên tìm đâu được xe.:

Tôi ngó quanh tứ phía, lúc

này trên đường đến khách bộ hành cũng chẳng có mấy người chứ nói gì đến ô tô, ngay cả xe đạp cũng không thấy chiếc nào.

Tôi bảo

Lưu Dĩnh: “Xem ra chỉ còn cách đợi đến giờ có xe buýt, chúng ta cứ chen

lên xe rồi chầy bữa không trả tiền cũng không chịu xuống xe.”

Lưu Dĩnh phản đối: “Làm thế sao được chứ? Ai lại có thể vô liêm sỉ đến thế bao giờ? Mấy việc mất mặt ấy tôi không làm được đâu.”

Tôi chửi thầm cái sự cổ lỗ của cô ta, nhưng chúng tôi buộc phải trở về hội

trường trước khi công bố kết quả, phải ngăn cản việc Lý Dương trúng

thầu, sau đó sẽ lột trần âm mưu của bà ta, gô cổ bà ta vào vòng pháp

luật. Có như thế tôi và bọn Tứ Mao mới có thể bình an vô sự mà an cư lạc nghiệp ở thành phố này. Nhưng đồ nha đầu Lưu Dĩnh này vừa ngoan cố vừa

cứng đầu, nếu chị ta không chịu lên xe thật thì mình tôi trở lại thành

phố chẳng có ích gì.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì chuyến ce sáng sắp đến rồi, nếu lỡ mất chuyến này thì không biết phải đợi đến mấy giờ mới có chuyến sau. Từ đằng xa có một thím đang tiến lại chúng tôi,

đầu cuốn khăn trắng, tay trái cầm bát, tay phải chống gậy, bộ dạng thế

này rất quen thuộc đối với tôi. Hàng năm vào thời kỳ nông nhàn, thị trấn tôi rất nhiều người đi xin ăn. Thị trấn Thất Bình và thị trấn Tam Thủy

chúng tôi cạnh nhau nên cách sáng tạo cũng khá giống nhau, tôi nhìn thím với cảm giác thật gần gũi. Thím này quả là người chăm chỉ, sáng sớm

tinh mơ đã bắt xe vào thành phố đi làm.

Chuyến xe từ thành phố

đang từ đằng xa tiến lại bến xe buýt, thím nọ đã di đến bên chúng tôi

rồi lạ lẫm