
thù mà còn có thể làm bạn với nhau phải không?”
Lưu Dĩnh lại trầm ngâm một lát rồi nói: “Ừ”.
Con người ta đứng trước cái chết đều bộc lộ những suy nghĩ lương thiện, vào thời khắc này tôi thành khẩn nhận lỗi với Lưu Dĩnh, biến thù thành bạn
với chị ta, không biết lát nữa khi đám người kia định chặt đầu tôi liệu
chị ta có bật dậy mà nói: “Chuyện này là trách nhiệm của mình tôi, các
người hãy thả người vô can này ra đi!”
Nhưng Lưu Dĩnh lại không
phải người có hiểu biết cao, những việc trọng tình trọng nghĩa như vậy
khó mà làm được, tôi thở dài, kiểu đầu tư này cũng chỉ là tạm thời lúc
sắp chết thôi.
Nhìn mấy tên canh gác rót rượu bưng mâm, miệng tôi bắt đầu lẩm bẩm.
Lưu Dĩnh tò mò hỏi tôi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tôi trả lời: “Tôi đang nguyền rủa.”
Lưu Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Nguyền rủa?”
Năm nào cô Sáu tôi cũng biểu diễn khả năng đặc biệt trên các đường lớn
trong thầnh phố, tất nhiên là có dùng một vài kỹ năng nho nhỏ kèm theo,
cô rất tự tin vào cách nói vốn thuộc về năng khiếu bẩm sinh này của
mình.
Tôi bảo Lưu Dĩnh: “Cô Sáu tôi đã từng nói,
con người ta khi đứng trước cái chết sẽ có thể làm những việc siêu việt
hơn khả năng vống có, vì vậy tôi quyết tâm tập trung tinh thần vào việc
nguyền rủa bọn chúng.”
Lưu Dĩnh dở khóc dở cười nói: “Cậu mê tín quá đấy, mấy lời vớ vẩn đó mà cũng tin à?”
Tôi nhìn đám người kia, mồm làu bàu đọc: “Ngộ độc thức ăn, ngộ độc thức ăn.”
Lưu Dĩnh chỉ còn biết ngoái nhìn tôi một cách vô vị.
Một kẻ uống đã ngấm rượu bèn đến trước mặt Lưu Dĩnh cười khà khà và nói: “cô em trông xinh ra phết.”
Tôi vẫn kiên trì đọc: “Ngã ra, ngã ra.”
Tên gác canh định vuốt má Lưu Dĩnh, chưa kịp chạm vào người Lưu Dĩnh thì bỗng đổ kềnh ra đất.
Những người khác trong phòng rất kinh ngạc, người kinh ngạc nhất là tôi,
không lẽ công năng đặc biệt trong truyền thuyết đã được tôi lĩnh hội?
Trời ạ! Tôi vốn là một vĩ nhân ư? Tôi thấy hơi hối hận, sớm biết linh
nghiệm thế này tôi cứ để cho tên kia vuốt ve Lưu Dĩnh để trừng trị cái
tính tình của chị ta.
Mấy tên canh gác khác tò mò vây quanh lại, chỉ vừa đi đến phía chúng tôi là liên tiếp đổ gục.
Hả? Tôi kinh ngạc không thốt nên lời, lẽ nào công năng đặc biệt mà tôi lĩnh hội được ấy còn có thể đối phó được với cả đám kẻ thù sao?
Tôi và Lưu Dĩnh thi nhau giằng co nhưng sợi dây thừng trói chặt quá.
Lát sau, cửa phòng hé mở, một người thò đầu vào, tôi nhận ra ngay Chu Tiểu Bạch.
Cậu ta vội chạy đến chỗ chúng tôi nói: “Vừa nãy mình thấy hai người rồi
nhưng sợ hai người lại nói là biết mình nên phải tránh mặt. Mình đã bỏ
thuốc mê bọn họ, hai người mau chạy đi!”
Lưu Dĩnh ngạc nhiên nhìn Chu Tiểu Bạch: “Là cậu hả?”
Tiểu Bạch nhìn lại chị ta với vẻ hơi ngại ngùng, nó giúp Lưu Dĩnh cởi trói.
Lưu Dĩnh được giải cứu xong bàn quay sang giúp tôi cởi trói rồi nói: “Cậu có bị thương ở đâu không?”
Tôi trả lời: “Không.”
Lưu Dĩnh cởi xong những nút dây trói bèn chạy về phía cửa để xem tình hình bên ngoài thế nào.
Chu Tiểu Bạch nhìn tôi rồi thì thầm hỏi: “Anh Tiểu Cường, xem ra anh và nữ
cảnh sát kia thân thiết ghê!” tôi cười trừ đáp: “Thật ra chỉ là hội ngộ
trên cùng một vở kịch thôi, như kiểu duyên phận nước chảy bèo trôi ấy
mà.”
Chu Tiểu Bạch ngưỡng mộ nói: “Người anh em giỏi thật, đến cảnh sát cũng nắm trong tay.”
Nó còn ghé tai tôi bảo: “Xem ra chị ta cũng xinh xắn đấy chứ, anh quả là có diễm phúc lớn.”
Tôi thở dài đáp: “Thật ra mình cũng không thích đâu, nhưng muốn đá cũng không đá được.”
Lưu Dĩnh trở lại phía chúng tôi nên tôi ngừng ngay chủ đề này, hình như chị ta đang tìm cái gì đó, tôi hỏi: “Đang tìm gì vậy? Chúng ta mau chạy
thôi, ngộ nhỡ có người đến thì chạy thoát sao được.”
Lưu Dĩnh cuối đầu bảo: “Cậu đợi một lúc, phải làm cho mọi thứ chu toàn rồi hãy đi.”
Tôi không hiểu chị ta định làm cái gì, Chu Tiểu Bạch đã bỏ thuốc mê tất cả
bọn chúng rồi, về lý thuyết mà nói thì chúng tôi có nhiều thời gian. Tôi bỗng nhớ ra vài điều nên nói với Chu Tiểu Bạch: “Người anh em, chúng
tôi trốn thoát thế này, ngộ nhỡ bọn chúng phát hiện ra cậu tự ý thả
chúng tôi thì sẽ không tha cho cậu đâu.”
Tôi nhìn thấy cây gậy
gần chỗ chân liền cầm lên và nói với Chu Tiểu Bạch: “Người anh em, cậu
chịu thiệt thòi chút vậy! Tôi sẽ đánh cho cậu ngất đi, như vậy bọn chúng sẽ không đổ lỗi cho cậu được.”
Chu Tiểu Bạch sợ hết hồn vội
vàng nói: “Đừng, đừng, em đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi, đã tìm được
con cười thế mạng, bọn họ sẽ không phát hiện ra em đâu.” Tôi bỏ gậy
xuống bảo cậu ta: “Tiểu Bạch, cậu suy nghĩ thật là thấu đáo!”
Chu Tiểu Bạch cười đáp: “Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên trong đời em
làm một việc tốt, hồi bé có một ông thầy bói đến nhà em phán rằng cả đời em không được làm bất cứ việc tốt nào nếu không sẽ gặp chuyện chẳng
lành.”
Nó lại nói tiếp: “Vì thế lần này em quyết
định làm một việc tốt nên từng bước trong kế hoạch em đều chuẩn bị không còon kẻ hở nào.”
Tôi cười bảo: “Mấy lời xằng bậy của ông thầy bói mà cậu cũng tin được à!”
Nó cũng cười đáp: “Chính thế đấy, chúng ta tuy chẳng được học hành gì nhiều nhưng không