
ấy, có lẽ là duyên số”.
“Cậu bắt đầu tin vào duyên số từ bao giờ vậy?” Lương Thần không nhịn được, cười
thành tiếng.
Chu Bảo Lâm không để ý, nói một mình: “Những người trước kia cũng không hoàn
toàn là không nghiêm túc, chỉ có điều người này khác, cảm thấy thực sự rất đặc
biệt. Dù có một trăm anh chàng ưu tú hơn tớ cũng không chịu đổi.”
“Được rồi”. Lương Thần ngắt lời cô: “Đừng có mạnh mồm quá. Bảo Lâm, cậu không
hợp với cái giọng cải lương ấy đâu, thật đấy. Bây giờ mới chỉ yêu nhau, còn
chưa kết hôn, sau này nếu lấy nhau thật, đừng có thay đổi đến mức bạn bè cũng
không nhận ra nhé!”
“Yên tâm, chỉ cần có một đứa con, chắc chắn mình sẽ là một bà mẹ kiểu mẫu.”
“Tốt, đợi xem!”
“Đợi xem!”
Sau một tuần cà phê, Lương Thần ngắm hai người ngồi trước mặt. Đúng là trai tài
gái sắc, rất đẹp đôi, rất thân mật. Xem ra việc đại sự của Bảo Lâm coi như đã
định.
Cô chợt nhìn lại bản thân, tương lai mịt mờ như màn sương, căng mắt cũng không
nhìn thấy một hình ảnh rõ ràng.
Mới vào đông không lâu, nhiệt độ của thành phố đã xuống rất thấp, ai cũng phải
ăn mặc rất cẩn thận mới dám ra đường.
Điều hoà trong phòng Lương Thần bị hỏng, điều hoà hai chiều nhưng không biết
tại sao nó không còn chức năng sưởi ấm nữa.
Gọi dịch vụ đến sửa, họ cho biết một linh kiện nào đó bị hỏng. Họ còn giải
thích vòng vo gì nữa, cô cũng không hiểu, chỉ biết nếu thay linh kiện mới cũng
tốn không ít tiền, hơn nữa linh kiện đó phải vận chuyển từ nhà máy đến, khá mất
thời gian. Hiện nay các nhà sản xuất đua nhau giảm giá, mua cái mới cũng không
đắt hơn bao nhiêu. Lương Thần dứt khoát bỏ cái cũ mua cái mới, nhân ngày cuối
tuần đi siêu thị chọn lựa.
Bình thường khi đi siêu thị, cô ít đến gian hàng điện máy, lần này trước vô số
những nhãn mác chủng loại các kiểu, Lương Thần cảm thấy hoa mắt, lại thêm nhân
viên bán hàng tiếp thị rất giỏi nên cô càng không biết nên lấy loại nào. Diệp
Tử Tinh đi cùng, đứng bên nhìn cô lựa cái này chọn cái kia,chỉ thấy buồn cười.
Phụ nữ là vậy, điều anh không hiểu nhất là khi mua quần áo, giữa ngồn ngộn áo
quần, họ đi chồn chân mỏi gối nhưng rốt cuộc vẫn không biết nên mua cái nào. Vì
vậy khổ nhất là đưa họ đi mua sắm. Giờ đây Diệp Tử Tinh đang phải chịu đựng nỗi
khổ đó.
Lúc đó, một nhân viên bán hàng đang giới thiệu với hai người ưu điểm của sản
phẩm, Lương Thần quay đầu lại hỏi: “Theo anh nên mua loại nào?”
Diệp Tử Tinh giơ tay vén tóc vương trên cồ áo cô cười: “Đợi đến khi sắm đồ cho
nhà riêng của chúng mình, anh mới có ý kiến”.
Đây vốn là câu đùa, nhưng Lương Thần lại không muốn phụ hoạ, cô quay đầu nói
với cô nhân viên: “Cứ vậy đi, xin viết hoá đơn”.
Nhà riêng của chúng mình…ý tứ rất rõ ràng! Đột nhiên cô thấy sợ.
Trả tiền xong, có người mang đồ đến tận nhà. Diệp Tử Tinh khoác vai Lương Thần
đi về phía cầu thang máy. Được vài bước, Lương Thần đột nhiên dừng lại, nhìn
chằm chằm về phía trước.
“Sao thế?”, Diệp Tử Tinh ngạc nhiên hỏi.
Trước họ khoảng năm sáu mét, một đôi trai gái đi ra từ chỗ ngoặt. Lương Thần
trấn tĩnh, lắc đầu. Cái thành phố mấy triệu người này, tại sao họ có thể chạm
mặt nhau hết lần này đến lần khác? Thậm chí cô ta…. Người cô đã từng nghĩ cả
đời này cũng không muốn gặp lại. Hơn nữa, hầu như bằng ấy thời gian, cô ta luôn
chiếm vị trí bên cạnh Lăng Diệc Phong.
Đây là con đường duy nhất dẫn đến cửa cầu thang máy, Lương Thần hơi cúi đầu,
rồi lại ngước lên, tiếp tục bước. Đối phương hình như cũng nhận ra cô, ánh mắt
đảo nhanh qua Lương Thần và người đàn ông bên cạnh, thoáng lặng người.
Lối đi rất rộng, lát đá nhẵn bóng, hai đôi tình nhân từ từ tiến lại gần nhau.
Có một khoảnh khắc Lương Thần cảm thấy xung quanh mình đặc biệt yên ắng, âm
thanh duy nhất cô nghe thấy là nhịp đập trái tim mình. Một tiếng, hai tiếng….cô
lặng lẽ đếm thầm một cách ngốc nghếch, một tay bất giác bám chặt eo Diệp Tử
Tinh.
Cuối cùng, hai bên lướt qua nhau, đi theo hai con đường thật khác.
Khi
đi lướt qua người đàn ông có khuôn mặt lạnh tanh, Lương Thần đảo mắt liếc sang,
nhìn những đường thêu tinh tế trên chiếc váy người phụ nữ đi bên anh, một chùm
hoa lớn không biết gọi tên, rực đến nhức mắt, chắc chắn là hàng thượng hạng.
Rời khỏi siêu thị ấm áp, gió lạnh thốc tới. Diệp Tử Tinh ra bãi đỗ lấy xe,
Lương Thần đứng đợi ở cửa ra vào, bỗng cảm thấy khó chịu ở mắt, cô từ từ nhắm
mắt lại, cảm giác xay xè nhức nhối. Tử Tinh lái xe đến , cô mở cửa xe bước vào,
anh nhìn cô, hỏi: “Sao mắt em đỏ vậy?”
“Gió to quá”. Cô quay mặt, nhìn ra bàu trời đông ảm đạm.
Thứ hai vừa đến phòng là việc, cô đã thấy Đường Mật tay cầm tờ báo, chìa cho
cô, giọng hào hứng: “Đã xem báo hôm nay chưa?”
“Chưa”, Lương Thần coa đầu đang đau âm ỉ, triệu chứng thường gặp vào thứ hai
hàng tuần.
“Đây, đọc đi!” Đường Mật dúi tờ báo vào taycô. Lương Thần nhìn lướt, đó là tờ
Giáo dục. Cô cố tập trung tinh thần nhìn vào tờ báo, mẫu tin về trường đại học
Z đập ngay vào mắt,
“Lương Thần, tớ bắt đầu ngưỡng mộ cậu rồi đấy.” Đuờng Mật kéo ghế ngồi xuống:
“Diệp Tử Tinh đã là mẫu người đàn ông lý tưởng, bây giờ ngay