
uyện phải đến sẽ
đến, bất chấp ý nguyện của con người.
Thành phố C đã vào tháng Tư, nắng ấm
lạ thường, ánh nắng chiếu qua từ tán lá những cây ngô đồng cao lớn rọi xuống
đất lung linh.
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại sát bậc thềm, một thanh niên từ trong xe bước ra,
gật đầu chào cô.
Lương Thần đưa đồ cho anh ta, quay người ôm Đường Mật, sau đó vội vã vào trong
xe.
Trước đây cô cũng từng có ý định rời khỏi công ty, nhưng cô chưa bao giờ lại
nghĩ là vì lý do như hôm nay. Nhìn vào gương chiếu hậu không thấy Đường Mật
nữa, cô mới mệt mỏi ngả đầu vào thành ghế. Thư ký kiêm lái xe của Diệc Phong
đích thân đưa xe đến đón, sau khi liếc nhìn cô, anh ta nói vẻ dè dặt: “ Chị có
biết công ty xảy ra chuyện?”. Lương Thần giật mình hỏi: “ Chuyện gì?”
Anh ta lắc đầu: “ Không biết ai đó đã tiết lộ ra ngoài chuyện của Tổng Giám đốc
Lăng, bây giờ người ta đang bàn tán xôn xao. Các cổ đông, các khách hàng lớn,
thậm chí một số phóng viên cũng gọi điện hỏi.”
Lương Thần sững người, không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy, cô không hề
chuẩn bị đối diện với tình huống này.
“ Chuyện xảy ra từ lúc nào?” Lát sau cô mới hỏi.
« Vừa mới đây, khoảng hai ba giờ trước. » Thư ký
nói, dừng xe trước đèn đỏ. « Lúc đó chị còn đang ở sân bay, ban giám đốc đang
triệu tập một cuộc họp khẩn cấp bàn bạc đối sách.” Lương Thần suy nghĩ, đột
nhiên hỏi : “Hôm nay là thứ bảy phải không ?”
“Vâng”.
“Vậy phiên giao dịch sáng thứ Hai, liệu chúng ta có bị ảnh hưởng ?”
Người thư ký suy nghĩ, rồi gật đầu : “Thông thường sẽ xảy ra tình trạng đó, có
lẽ đây là nội dung chính cuộc họp chiều nay”.
“Kết quả thế nào, họ đã có đối sách gì chưa ?”
Người thư ký lắc đầu : “Khi tôi đi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.”
Lương Thần yên lặng, dựa đầu vào thành ghế, chiếc xe lao rất nhanh, thoáng chốc
tòa nhà của tập đoàn LC đã ở trước mắt, người thư ký hỏi : “Chị Lương Thần, hồi
trước Tổng Giám đốc không nói gì với chị sao ?”
Về lý, với tính cách của Diệc Phong, chuyện này chắc chắn nằm trong dự đoán của
anh.
Lương Thần cắn môi, yên lặng, thầm nghĩ, nếu Diệc Phong ở đây, anh sẽ xử lý thế
nào ?
Nhưng… cô lập tức cười nhạo, nếu có anh ở đây, chuyện đó đã không xảy ra.
Không ngờ sự việc diễn biến nhanh như vậy. Sự sắp đặt của Diệc Phong có lẽ đã
sai lầm ngay từ đầu. Đầu óc cô rối loạn. Nghĩ lại, cô cảm thấy điều duy nhất có
thể an ủi cô vào lúc này là quan hệ của cô với cha mẹ Diệc Phong đã có những
tiến triển khá tốt đẹp.
Hơn hai mươi ngày trước, bà Lăng vội vã đến New York, khi đó Diệc Phong vẫn
đang nằm trong phòng hậu phẫu, hôn mê chưa tỉnh, nhìn người phụ nữ vốn rất xinh
đẹp đó Lương Thần mới hiểu, thì ra nói người ta có thể già sụp đi sau một đêm
là không hề nói quá. Hai người phụ nữ ôm lấy nhau, lúc đó mặc dù còn chưa hết
choáng váng sau một đêm thức trắng, cô vẫn cảm thấy trái tim đau đớn được xoa
dịu.
Thì ra đau thương cũng như hạnh phúc, đều cần được chia sẻ.
Bất luận quá khứ có như thế nào, ít nhất vào lúc này, họ đang cùng lo lắng cho
một người, điều đó đã kéo họ lại gần nhau.
Trong khoảng thời gian bà Lăng ở bệnh viện gần một ngày, Lương Thần đưa bà đi
ăn. Lúc qua đường, cô mải suy nghĩ, vừa bước chân xuống đường đã bị một bàn tay
kéo trở lại, cô giật mình ngẩng nhìn, một chiếc xe vừa lướt qua. Cô hốt hoảng
quay sang, bàn tay đó vẫn nắm chặt tay cô.
Bà Lăng trách : “Con bé này, sang đường phải cẩn thận chứ !”, giọng nói âu yếm,
điều đó bỗng khiến cô ấm lòng. Hai người khoác tay nhau trong im lặng. Có người
chia sẻ, cảm giác thật là khác.
Bây giờ, ngồi tại văn phòng tập đoàn LC, trước những chất vấn của các cổ đông,
Lương Thần không còn cách nào khác phải tự chống đỡ…
Hai công ty đối phương hợp nhất, chiếm hai mươi phần trăm cổ phần của LC, tin
đồn khiến mọi người lo lắng.
Một đại biểu nói thẳng : “Chúng tôi chỉ muốn biết tình hình của Tổng Giám đốc
Lăng rốt cuộc là thế nào ?”, rồi ông ta quay sang nhìn Lương Thần : “Tổng Giám
đốc Lăng tặng cho cô Tô một phần ba cổ phần của mình, lại đột nhiên đề nghị cô
làm trợ lý cho ông ta, chúng tôi không thể không hoài nghi, nếu sự thật đúng
như tin đồn, sức khỏe của Tổng Giám đốc có vấn đề lớn, vì vậy rất hy vọng cô Tô
cho biết sự thật.”
Lương Thần nhìn ông ta : “Tôi vừa về nước, không biết đang có tin đồn gì ?”
Đối phương cau mày như đang cân nhắc, cuối cùng nói một cách do dự : “Nghe nói
Tổng Giám đốc Lăng bị bệnh nan y, phẫu thuật thất bại”.
Lương Thần mím môi : “Sau đó thì sao ?”
“…Do phẫu thuật không thành nên trở thành người thực vật.”
Lương Thần giật mình, cố không để lộ cảm xúc : “Xin cẩn trọng lời nói”, giọng
cô bỗng trở nên cứng rắn : “Thực ra đó chỉ là những tin đồn vô căn cứ”. Cô nhìn
lướt xung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị : “Các vị đều là những giám đốc, có quyền
biết sự thật, hơn nữa ngay từ đầu chúng tôi không hề có ý định giấu giếm, nhưng
trước khi có thông báo chính thức của LC, tôi nghĩ mọi người không nên tin vào
những lời đồn thiếu căn cứ”.
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại phản ứng gay gắt như
vậy, ông ta ho khan ch