
e giấu sự lúng túng, dịu giọng : “Vậy sự thật là thế nào
?”
Mọi cặp mắt đổ dồn vào Lương Thần, lúc này e rằng cũng chỉ có mình cô có thể
xác nhận.
Lương Thần đan hai bàn tay để lên bàn, im lặng một lúc mới nói : “Tổng Giám đốc
Lăng đúng là có đi Mỹ chữa bệnh, cũng đã phẫu thuật, nhưng không thất bại như
tin đồn. Hiện nay anh ấy chưa thể xuất hiện chỉ là vì cần thời gian điều trị
dài hạn sau phẫu thuật. Không chỉ vì cảnh báo của bác sỹ, ngay bản thân tôi
cũng không muốn Tổng Giám đốc vất vả vào thời điểm quan trọng nhất của sức
khỏe. Giai đoạn nguy hiểm nhất tuy đã qua nhưng chúng tôi không muốn vì một
chút sơ xuất để tất cả trở nên uổng công.”
Tuy giọng nói của cô vẫn rất bình thường nhưng mọi người vẫn dễ dàng nhận ra
tình cảm của người nói, lại thêm sự thật là Lăng Diệc Phong đã tặng cổ phần cho
người phụ nữ này nên mọi người cũng lờ mờ đoán ra quan hệ giữa họ.
Phát hiện này khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng Lương Thần giả bộ không
nhìn thấy, cô tiếp tục với một nụ cười : “Thực tế, tôi và Tổng Giám đốc Lăng đã
thành hôn ở nước ngoài, cho nên về công hay tư tôi đều không muốn những lời đồn
ác ý gây tổn hại đến LC và bản thân anh ấy”. Nói xong cô giơ bàn tay phải có
những ngón tay dài trắng muốt, ở ngón vô danh có một chiếc nhẫn kim cương lấp
lánh.
Lúc đó có lẽ ngoài cô ra, tất cả mọi người, kể cả Phó Tổng Giám đốc đều kinh
ngạc.
Cô tiếp tục : “Đây là sự thật có thể thay cho phát ngôn chính thức của LC. Các
ông tin hay không xin tùy, nhưng là những cổ đông, chúng ta nên tin tưởng lẫn
nhau, cùng vượt qua khó khăn này, vả lại với thực lực của LC mà các vị đã chứng
kiến cùng với sự nỗ lực chung, tôi tin là tương lai sẽ tốt đẹp”. Nói đoạn cô
đứng lên, giơ tay : “Hy vọng chúng ta sẽ vẫn tiếp tục hợp tác”.
Dưới hàng mi dài đen rậm là ánh mắt kiên nghị, tự tin.
Khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Lương Thần gục đầu vào mặt bàn gỗ
hồng đào bóng loáng, lúc đó cô mới thấy hoàn toàn kiệt sức.
“Chị Lương Thần, bữa tối tôi đã mua để trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc”.
Tiếng nói của người thư ký tuy nhỏ nhẹ nhưng vẫn khiến Lương Thần giật mình, cô
ngẩng đầu, nói : “Cảm ơn !”. Thực ra bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Không ngờ nói dối lại khó đến như vậy, trong lòng rõ ràng đang run, nhưng vẫn
phải tỏ ra bình tĩnh. Lúc tan họp, thậm chí cô đã nghĩ, nếu Diệc Phong không
thể quay trở lại, liệu cô sẽ trụ được bao lâu ?
Nhanh chóng làm thủ tục xuất cảnh, cô mới biết bà Lăng cũng vừa về nước. Mặc dù
hàng ngày đều nói chuyện với James nhưng Lương Thần vẫn gọi điện hỏi thăm tình
hình của anh.
Nắng xuân ở New York
có phần đậm hơn lúc cô rời thành phố. Trên những con đường phố rộng thênh
thang, người đi lại đông đúc, trang phục thoải mái, sắc mặt hân hoan, tựa hồ cả
thành phố đang nhảy múa.
Đến bệnh viện, mấy y tá nhìn thấy cô mỉm cười, cô vui vẻ gật đầu chào lại,
nhưng nụ cười của cô lập tức tan biến khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy chiếc
giường trải ga trắng trống không.
“Không có chuyện gì đâu”. Đoán biết suy nghĩ của cô, cô y tá cười giải thích :
“Hôm nay trời đẹp, bác sỹ đưa anh ấy đi tắm nắng”.
“Thế ư !”, Lương Thần thở phào : “Vậy tôi đi tìm họ”.
James nhìn thấy cô từ xa đã giơ tay lên vẫy, nụ cười như nắng xuân, lộ hàm răng
trắng muốt.
Diệc Phong nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bành đã hạ thấp, nửa thân dưới ẩn
trong tấm chăn mỏng.
Lương Thần đi đến, nửa quỳ bên cạnh anh ấy, nắm bàn tay để dưới chăn của anh.
Bàn tay đó trắng xanh, không sinh khí.
“Em đã đến rồi”, cô nói vào tai anh.
Ánh mắt vô hồn của anh dừng lại trên mặt cô giây lát rồi khép lại, đôi môi nhợt
nhạt, có vẻ như anh lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ.
Dù đã quen nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
“Những ngày vừa rồi không có tiến triển gì sao ?”
James lắc đầu.
Lương Thần đặt tay lên bàn tay hơi lạnh của anh, cô thấy anh gầy đi rất nhiều,
dù choàng áo khoác dày, nhưng người anh vẫn lún trong lớp chăn.
“Như thế là bình thường », đoán biết suy nghĩ của cô, James nói : “Hôn mê lâu
như vậy dù dinh dưỡng tốt đến mấy cũng bị sút cân. Bây giờ nếu anh ấy lập tức
tỉnh dậy thì cũng cần thời gian phục hồi và thích nghi.”
Đến tối cô mới biết, thì ra ba ngày sau khi cô về nước, Diệc Phong đã một lần
gặp nguy hiểm phải theo dõi trong phòng hai ngày.
« Tại sao không ai nói với tôi ?” Cô nói giọng gay gắt, nếu không nghe các y tá
nói lại, chắc cô sẽ vĩnh viễn bị che giấu điều này.
“Là bà Lăng không cho nói.” James đáp : “Chị vừa về nước, dù biết cũng không
thể sang ngay mà lại càng thêm lo lắng, hơn nữa một tháng nay chị cũng vất vả
nhiều, nhưng chẳng phải bây giờ đã tốt đẹp rồi sao ?”.
Lương Thần không nói gì, chăm chú nhìn lên màn hình vô tuyến bên cạnh, trên đó
biểu đồ nhịp tim của Diệc Phong đang nhảy từng nhịp đều đặn.
James nói : “Tôi biết chị sốt ruột nhưng tôi lại không cho đó là dấu hiệu xấu.”
Lương Thần ngẩng đầu : “Như thế là nghĩa thế nào ?”
“Trong quá trình phẫu thuật ban đầu,huyết quản não bị vỡ, dẫn tới xuất huyết
nặng, khiến anh ấy bị hôn mê. Trong thời