
i cửa phòng Tổng tài đã nhìn thấy Ôn Dư Thừa đang nhịp chân tựa tại
góc tường, cười như không cười nhìn cô.
Nguyễn Mộng sửng sốt một chút, nhanh chóng suy nghĩ, cô đã nghĩ ra được
kết quả – vẫn là nên làm bộ như cái gì cũng không thấy, dù sao cô cùng
người này cũng không quen thuộc, hơn nữa anh ta cũng không có ý là đang
đợi cô.
Ừ, chính là như vậy.
Nhưng ngay khi cô đi qua anh ta, người đàn ông kia liền cười híp mắt, hỏi:
“Muốn đi về sao? Vừa lúc tôi đi ra ngoài công tác, tiễn cô một đoạn vậy.”
Nguyễn Mộng vội vàng cự tuyệt: “Không cần, tôi ngồi xe bus là được, tương đối dễ dàng, ha ha.”
“Ha ha?” Ôn Dư Thừa cười theo cô.
“Tôi nghe người khác nói, khi có người cười ha ha với mình, trong lòng nhất định là đang chửi QNMLGB*.”
*Thiên Y : QNMLGB là một “câu chửi thề được mã hóa”, có nghĩa là “fuch you
mother smelly cunt” (tự dịch nhé) . Người Trung Quốc rất thường xuyên sử dụng chữ cái tiếng Anh để đại diện và viết tắt chửi thề, vì họ nghĩ
rằng chửi trực tiếp trên blog hoặc trên web thì không phải là văn minh.
(tham khảo tại đây)
Tuy rằng cảm giác được người đàn ông này trước sau không đồng nhất, nhưng cũng không thể trực tiếp nói lời thô tục như thế a!!
Nguyễn Mộng nhìn Ôn Dư Thừa một cái, cũng không muốn cùng anh có liên hệ. Cô
sợ chỉ có Vệ Cung Huyền, khi đối với anh sợ chính mình lần nữa mất khống chế, còn đối với người đàn ông này, cô cũng không muốn dây dưa.
“Ôn Phó tổng suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý mắng chửi ai cả.”
Nói xong làm bộ nhìn lên cổ tay.
“A, cũng đã trễ, tôi phải về nhà, Ôn Phó tổng hẹn gặp lại.”
Nói xong từ bên sát cạnh anh, nhấc chân liền muốn chạy.
Có câu hình như nói như thế này, ‘nên chọc quân tử, nhưng đừng nên đụng
tiểu nhân’. Ôn Dư Thừa này vừa đúng lúc chính là tiểu nhân, hoàn toàn
không ôn hòa thiện lương giống như bề ngoài của anh ta. Đầu năm nay cái
gì cũng không thể tin, nhất là đàn ông.
Nguyễn Mộng đề phòng mà
nhìn chằm chằm vào Ôn Dư Thừa , lúc nãy ở trước mặt anh sợ hãi chính là
bởi vì cô lần đầu tiên vào Vệ thị, lại phải nhìn thấy Vệ Cung Huyền, thế nhưng cũng không nên cho cô chính là ‘bánh bao mềm’, ai ai cũng có thể
lấn.
“Này, tôi nói này, bánh bao!”
Bánh, bánh bao! Đã nói cô không phải là bánh bao ai ai cũng có thể lấn át.
“Tôi không phải là bánh bao!”
Cô quay đầu, nói với cái người rảnh rang đang đứng dựa tường kia.
“Vậy cô thích gọi là con chuột nhỏ sao?”
Thấy Nguyễn Mộng lại muốn nói chuyện, Ôn Dư Thừa trước một bước ngăn cô.
“Nhìn dáng vẻ cô lúc mới vào đây, lại nhìn tiếp vẻ mặt khi gặp Cung Huyền, nói cô không phải con chuột nhỏ cũng không ai tin.”
Vừa nhát gan lại vừa tự ti, còn cố làm dũng cảm, thật ra thì trong mắt có
bao nhiêu là sợ, cô cho là không ai nhìn ra được sao? Anh nhìn ra được
thì người đàn ông là chồng cô đương nhiên cũng nhìn được.
Nhưng điều làm anh hứng thú là tại sao cọp mẹ xoay người biến thành con chuột nhỏ? Đây mới điều anh tò mò.
Gọi cô là bánh bao, cũng bởi vì tấm thân tròn vo cùng gương mặt hiền hậu,
cười lên ngũ quan híp lại thành một đoàn, hiển nhiên là một khối bánh
bao lớn.
Hả? Hỏi anh tại sao không phải là bánh bao nhỏ à? Bởi
vì người phụ nữ này rất cao nha. Nếu không phải là cô vừa trắng vừa mềm, ngay cả bánh bao lớn đều gọi không được, mà là thành nữ tráng sĩ rồi.
Tại sao người phụ nữ này có thể mập như vậy?Vừa mập vừa cao, chẳng phải là nữ tráng sĩ sao?
Trong lòng anh nghĩ gì dĩ nhiên Nguyễn Mộng không nhìn ra. Cô vốn dĩ không
phải là ngu ngốc nhưng trải qua một kiếp dĩ nhiên cũng phải khôn ra hơn.
Hơn nữa, hơn nữa người đàn ông tên Ôn Dư Thừa này… Lúc trước trong lúc cô
trong giai đoạn tệ nhất cũng nghe qua tên người này. Cô vừa mới nhớ ra,
chính là kiếp trước đó… người đàn ông này vui mừng cười nhạo cô là người phụ nữ bị chồng bỏ. Cay nghiệt nhỏ mọn tới cực điểm….
Nguyễn
Mộng lúc này mới nhớ ra, cô luôn để ý cái câu nói kia. Mình mới là Tiểu
Tam, đã chen ngang giữa Vệ Cung Huyền và người phụ nữ kia.
Lời
như vậy, không phải là nghe từ chính miệng người đàn ông này sao? Chỉ là cô chưa từng gặp qua Ôn Dư Thừa thôi, những lời khinh bỉ cùng xem
thường mà cô thường hay nghe trong những bữa tiệc đủ cho cô hiểu những
lời này đều là ai nói rồi.
Cô cắn răng: “Tôi cũng không phải là con chuột nhỏ.”
“Vậy thì là bánh bao rồi.”
Ôn Dư Thừa tự mình nói, vui vẻ cho cô cái biêt hiệu.
Đôi tay Nguyễn Mộng nắm thành quyền, cô thật sự là ghét hoàn cảnh nơi này,
mình không hợp với nơi này, người nơi này đều quang vinh chói lọi, chỉ
có mình, mặt xám mày tro. Cô không thích nơi này.
“Tôi nói bánh bao nè, tôi chính là rất ít khi chủ động đưa phụ nữ về nhà.”
Ngụ ý là cô mau mau tạ chủ long ân.
Trong lòng Nguyễn Mộng thầm nghĩ muốn đánh anh ta. Nếu như cô thật sự xuống
tay, như vậy không cần Ôn Dư Thừa có phản ứng, tất cả nữ nhân viên Vệ
thị sẽ xé nát xương cốt cô không còn một mảng.
Không chọc nổi,
cô liền tránh cũng trốn không thoát sao? Người đàn ông này thật có cái
tật xấu, chỉ vừa gặp mặt liền tự mình quyết định đưa cô về nhà.
“Thật không cần, làm phiền Ôn Phó tổng quá, tôi cũn