
iệc của Hạ tướng quân, nghe điện thoại chính là nhân viên bảo vệ, nói Hạ tướng quân đang họp.
"A lô, vị trung tá buổi sáng đến đó đang ở đâu?"
"Không rõ ràng lắm."
Đang họp, nghĩa là không có thời gian để ý Lương Mục Trạch, nhưng anh cũng không gọi điện thoại trở về báo bình an, chẳng lẽ, bị nhốt? ? ? Nhốt không cho ăn cơm? Không cho uống nước? Tàn phá tinh thần thêm tàn phá thân thể? Vậy cũng quá độc ác. . . .
Hạ Sơ lại gọi đến điện thoại của thư ký Hạ tướng quân, kết quả không ai nghe. Càng ngày càng cảm thấy lo lắng, có dự cảm không tốt. Lương Mục Trạch nói, đại đội đã có tổ đột kích đợi lệnh, anh đưa cô về thành N xong phải lập tức trở lại, nhưng nếu như cứ bị giữ không thể quay về, thì có bị phê bình không? Có tiếp tục bị nhốt không cho cơm không cho nước không? Tàn phá tinh thần thêm tàn phá thân thể. . . .
"Đừng! ! !"
"Kêu cái gì?" Lan Tử Ngọc mới vừa ngủ trưa dậy, đi ra phòng ngủ liền nghe thấy một tiếng rống, "Khó nghe muốn chết."
Hạ Sơ nhìn thấy Lan Tử Ngọc, giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, ném gối ôm nhanh nhẹn nhảy dựng lên khỏi ghế salon nhào qua, "Mẹ, mẹ, mẹ gọi điện thoại cho cha đi, đã hơn nửa ngày, làm sao rồi? Lương Mục Trạch thật có việc, phai mau chóng trở về."
"Mẹ không gọi." Lan Tử Ngọc hí mí mắt, ngồi xếp bằng trên ghế salon.
"Mẹ, gọi một lần thôi, chỉ hỏi một chút, có được hay không? Hở? Có được hay không vậy? Mẹ ~~" Hạ Sơ làm nũng, chính mình cũng thấy ớn lạnh buồn nôn.
"Bao lớn còn làm nũng?" Nhưng không cưỡng được Hạ Sơ, chỉ có thể đầu hàng, "Tốt lắm tốt lắm, mẹ thử một lát."
"Mẹ, yêu mẹ chết mất."
"Bây giờ yêu mẹ, không gọi thì không yêu?"
Hạ Sơ gật đầu như bằm tỏi, luôn miệng nói: "Yêu yêu yêu, yêu mẹ nhất, thật thật."
Lan Tử Ngọc gọi điện thoại cho thư ký, ngừng thật lâu mới có người nghe, nhưng bên kia lại nói, Phó Tư Lệnh Hạ tạm thời có chuyện, đã lên máy bay đi công tác.
"Đi đâu?" Hạ Sơ đoạt lấy điện thoại, cũng không so đo hình tượng gì, vội vã hỏi.
"Đây là cơ mật quân sự."
"Vãy Lương Mục Trạch đâu?"
"Trung đội Lương nhận được nhiệm vụ, đã rời đi rồi."
Trong nháy mắt Hạ Sơ như bóng cao xu xì hơi, chân mềm nhũn ngồi liệt trên ghế salon, điện thoại thuận tay rơi xuống. Lan Tử Ngọc bị dọa sợ, vội vàng kéo cô. Sắc mặt của cô vàng vọt, ánh mắt không có tiêu cự. Lan Tử Ngọc vỗ mặt của cô, kêu nửa ngày mới có đáp lại.
"Mẹ, anh ấy đi thi hành nhiệm vụ, con nói anh ấy có việc mà mẹ không tin."
"Mẹ tin mẹ tin." Lan Tử Ngọc gật đầu mạnh, lo lắng hỏi: "Hạ Sơ, con rốt cuộc có chỗ nào không thoải mái vậy, đừng chịu đựng."
Hạ Sơ mờ mịt lắc đầu, lại gật đầu, rồi lại lắc đầu. "Con không sao. Nhưng trong lòng, trống trải."
"Có chuyện gì cứ nói với mẹ, ngàn vạn đừng tự chịu đựng, đứng lên, trên đất lạnh, Hạ Sơ." Lan Tử Ngọc kéo Hạ Sơ, giọng nói cũng nức nở.
"Con không sao, thật mà." Hạ Sơ vuốt ngực, chậm rãi nói: "Chỉ là chỗ này hơi đau. Mẹ, anh ấy rất nguy hiểm. . . ." Nói xong, ngẹo đầu nằm sấp vào lồng ngực Lan Tử Ngọc, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Anh nói, đi 12 mất 3, còn dư lại đều trọng thương, thậm chí có người không chịu được rời khỏi quân khu. Hy sinh thảm thiết đổi lấy nhiệm vụ hoàn thành, lại chỉ là sự bắt đầu của lần đánh ra này. Có ví dụ ở phía trước, Hạ Sơ làm sao không sợ?
Lan Tử Ngọc đau lòng vuốt tóc Hạ Sơ, bà biết làm người thân của quân nhân, là tâm tình như thế nào. Bọn họ gặp phải là súng thật đạn thật, lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm mất mạng, mà họ chỉ có thể ở phía sau nhớ thương, cầu nguyện, sợ có tin tức truyền đến, càng sợ không có tin tức, muốn biết tình huống gần đây, lại sợ sẽ là cục diện mình không muốn nhìn thấy nhất. Đó là một loại tâm trạng gần như lòng tuyệt vọng, trong lòng có một sợi dây cung bị kéo căng, thế giới của họ bồng bềnh, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Kêu dì pha ly nước mật ong cho Hạ Sơ uống xong, hy vọng có thể cho cô an thần.
"Mẹ biết con lo lắng, mẹ và con đi du lịch giải sầu có được hay không? Muốn đi chỗ nào? Con cũng chưa đi du lịch sau khi tốt nghiệp mà."
Hạ Sơ nằm ở trong ngực bà lắc đầu.
"Vậy. . . . Hay là đến thủ đô? Dì Mộc cứ nhắc đến con, nói muốn gặp con" nói đến chỗ này Lan Tử Ngọc liền có tinh thần, đặc biệt kiêu ngạo nói: "Cả nhà họ đặc biệt hài lòng về con, nói muốn gặp con, không được gặp mặt lại không thể gọi điện thoại cho con, sợ con có áp lực. Ai, Hạ Sơ của chúng ta trưởng thành, sắp lập gia đình rồi, gả cho người ta thì càng không thể về nhà." Nói xong, giọng nói lại thay đổi buồn bã không dứt.
"Vậy con không lấy chồng, người còn không nhất định có thể trở về đấy."
"Nói cái gì đó? Mau nhổ đi!"
"Phi phi phi, con giỡn thôi, thổ địa lão gia ngàn vạn đừng khiến nó mọc rể." Hạ Sơ không có tinh thần lẩm bẩm.
"Không đến thủ đô, vậy đi nước ngoài nhé?"
Hạ Sơ tiếp tục lắc đầu. "Con không sao, ngày mai sẽ tốt lắm, thật, Mễ Cốc cũng trở về rồi, đợi cô ấy rãnh rỗi sẽ đi đổ máu chữa thương với con."
"Nói càn, chữa thương cái gì." Lan Tử Ngọc giận cô.
"Ừ nói càn, các vị thần tiên đừng nghe, không nghe thấy." Hạ Sơ cảm thấy tâm trạng mình sắp hốt hoảng, cũng không biết đang nói cái gì.
Hạ S