
ng.
Đến chuyện tiểu thư đào hôn, hắn còn không để ý, huống chi chuyện của Hương Hương, vốn biết thư từ vô dụng, lại không có thời gian trì hoãn, cho nên nàng mới đích thức đến, nếu như thiếu gia không đồng ý, nàng nhất định sẽ dùng hết mọi cách, cho đến khi hắn chịu đi kinh thành.
“Cho nên nàng liền tự mình đến?” Ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, giọng điệu hắn thiện ác khó phân.
“Thiếu gia, xin người lên kinh thành một chuyến. Mau cứu Hương Hương…..” Trong mắt nàng mây mờ càng sâu, nếu như hắn không đồng ý, liền sẽ rơi xuống, là uy hiếp hắn.
Cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, Mạc Tĩnh Viễn không có trả lời.
Hắn biết nàng luôn quy củ giữ bổn phận, nếu như không phải tình huống nguy cấp, nàng sẽ không liều lĩnh đi một chuyến như thế, nếu không phải là bất đắc dĩ, nàng sẽ không lên tiếng cầu xin hắn…
Nhìn đôi mắt luôn tỉnh táo của nàng nay lại trở nên đầy lệ, hắn cũng chỉ có thể giống như quá khứ, gật đầu thỏa hiệp….
* * *
Mặc dù luôn bất mãn nàng vì người khác liều chết, hắn vẫn đồng ý.
“Nàng ở lại, mai ta xuất phát!”
Nàng như vậy xuất hiện trước mặt hắn, chính là đoán chắc hắn sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, chỉ cần nàng nói ra yêu cầu, hắn không có không đồng ý.
Mặc dù nàng rất ít yêu cầu hắn cái gì, hơn nữa thứ mình mong muốn, nàng cũng không dám cầu xin.
“Em cũng đi!” Tay nhỏ bé nhanh chóng bắt lấy, không buông ra “Em cũng muốn đi kinh thành!!”
Nàng lo cho Hương Hương, mắt không nhìn thấy người, nàng vẫn không an tâm.
“Nàng muốn làm chậm lộ trình của ta?” Tròng đen hắn nhíu lại, thoáng hiện cơn lốc.
“Em sẽ không!” Mặc dù tâm hư, nàng vẫn kiên trì “Em cũng muốn đi, em sẽ hảo hảo chăm sóc mình.”
“Nàng……”
“Từ chỗ này đến kinh thành chỉ có nửa tháng, em có thể lo.” Nàng vội cắt đứt lời hắn, tiếp tục thuyết phục “Hơn nữa chỗ này khí hậu không tốt, em cũng không thể ở lại lâu, về Cẩm Tú thành thì lại ngược đường, còn mất một tháng….”
Nàng dừng một chút, mặc dù không muốn như vậy, nhưng để đạt được mục đích, cách nào nàng cũng phải dùng nha!
“Người yên tâm để em một mình ở đây sao? Một mình về Cẩm Tú thành??” Hơn nữa nàng không thể bảo đảm, nếu hắn không cho nàng đi, nàng có hay không một mình tự lên kinh thành..
“Ta bảo Vương Thượng đưa nàng về Cẩm Tú thành.” Mạc Tĩnh Viễn cũng không ngốc, đã có lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai, hắn không thể để nàng một mình được!
“Không cần!” Nhạc Nhạn đưa tay nắm chặt áo, la lên, thật sự là không ai có thể thuyết phục được nàng “Em lo lắng cho Hương Hương, nếu không cho em đi, em nhất định ăn không vào, ngủ không được!”
“Nàng là đang uy hiếp ta sao?” Mạc Tĩnh Viễn biết lời nàng nói là thật, nhưng hắn vẫn không gấp, mắt đen xinh đẹp nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của nàng, bụng đầy tức khí nhưng không có chỗ giải tỏa….
“Nhạc Nhạn không dám!” Nàng thầm than một tiếng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cáu tiết giận dữ kia, biết hắn tính tình không tốt, nếu không nghĩ biện pháp giúp hắn nguôi giận, có khi chuyện nàng nhờ hắn ở kinh thành cũng sẽ bị bỏ qua a!
“Nàng có gì mà không dám??” Nàng như vậy mà không dám sao?
“Thiếu gia….” Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, khi thấy hắn nhíu mày, đành tựa nhẹ vào lòng hắn, nhẹ nhàng nhón chân hôn lên má hắn “Kỳ thật, em rất nhớ thiếu gia…”
Mạc Tĩnh Viễn ngẩn người, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
“Người chuyến này xuất môn đi xa, một mình em trong Tĩnh Vũ hiên…. Rất không quen…” Má tái nhợt của nàng bỗng ửng hồng, thanh âm nàng thổ lộ rất khó xử, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
“Thật vất vả mới gặp mặt, em thật muốn, ở chung với chàng .…lâu một chút…..” Khó khăn đem lời nói nói ra một lần, nàng chính là không dám nhìn hắn. [Đổi xưng hô tí nhé mấy bạn :3'>
Mạc Tĩnh Viễn chăm chú nhìn người trong lòng mình, hắn cảm thấy mình thật sự thua dưới tay nàng.
Nha đầu này, cũng sẽ có ngày đùa giỡn tình cảm như thế ư? Nhưng quả thật,lời nói này rất hợp ý hắn a…
Ngay cả như vậy, hắn cũng không mong quá sớm đầu hàng…
“Nàng học từ ai mà miệng lưỡi trơn tru vậy, cư nhiên cũng biết mê hoặc ta rồi..”
Người trong lòng hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại yêu kiều xấu hổ mà trốn lại trong lòng, trước ngực hắn.
“Thật!” Vốn một phần ý định này nàng muốn giấu ở trong lòng, không để hắn phát giác, nhưng giờ phút này nàng không thể làm gì khác hơn là thừa nhận.
Một chữ “Thật!”, đã làm Mạc đại thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo mỉm cười.
Thôi, cho dù có biết đây là kế hoạch của nàng, hắn cũng đành đồng ý “Thôi được, nghỉ ngơi trước, mai chúng ta cùng đi…”
Do Mạc Tĩnh Viễn ra mặt, không ít chuyện được giải quyết.
Hắn dẫn Nhạc Nhạn đi đến Nhan phủ ở kinh thành, đoàn người Mạc Nguyên Thiến, Trầm Thiên Hạm giằng co với Nhan Khánh Ngọc không dưới một lần, Mạc Tĩnh Viễn đưa ra khế ước bán thân của Hương Hương, một người rành về luật pháp như Nhan Khánh Ngọc không còn lập trường, lý do để tranh luận với họ nữa, Hoài Hương liền thuận theo mọi người đi về viện dừng chân của Mạc gia ở kinh thành.
Chỉ là chuyện này không chỉ phát triển đến đây thôi…
Mạc Tĩnh Viễn ngồi ở chủ vị nhìn người bị mình chống cản lại