
àng.
“Ta đi đâu không cần ngươi quản. Ta đi rồi, không phải là thỏa mãn ý nguyện của ngươi hay sao?”
Nam nhân này thật đáng ghét! Tại sao mỗi lần nàng chạy trốn đều bị hắn phát hiện vậy chứ?!
Hoàng Phủ Luật mày kiếm khẽ động, con ngươi thâm thúy càng thêm sắc bén. Hắn khoanh tay mà đứng, bạc môi nhẹ mở ”Ngươi cho là sau khi gây ra nhiều chuyện như thế, ngươi còn có thể tiêu diêu tự tại bỏ đi sao?” Tròng mắt hiểm ác như chim ưng, lại chất chứa nhiều căm hận đến tận xương tủy.
Nam nhân này vẫn không chịu buông tha cho nàng! Haizzz…. cũng đều tại chủ nhân thân mình trước đây gây họa!
Nàng nhìn hắn điềm tĩnh nói “Đêm hôm đó không phải ngươi …”. Thủy mâu có một tia khó chịu, rồi sau đó rất nhanh liền biến mất “Ngươi cũng đã tổn thương ta, vì vậy chúng ta hòa nhau.”
“Haha…..” Hoàng Phủ Luật châm biếm, hung hăng nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói ”Mị độc ngươi hạ trên người ta không phải chờ ngươi giải sao? Ngươi nên thấy may mắn vì ta còn chưa tính sổ hết với ngươi đó!”
“Ta không phải …” Nam nhân này, nói như thế nào với hắn cũng không được.
“Tiêu Ngọc Khanh! Ta không muốn nhiều lời với ngươi. Bây giờ ngươi theo ta quay về vương phủ hay vẫn cố ý đi?” Nam nhân lớn tiếng cắt đứt những suy nghĩ của nàng.
“Đương nhiên là đi.” Không cần suy nghĩ, nàng thốt ra. Bất chấp ân oán trước đây của hắn và sườn Vương phi này, nàng chỉ muốn quay về núi Ngọc Phong của nàng mà thôi.
Nam nhân nhăn mày, đôi mắt như chim ưng kia lại thêm vài phần thâm trầm. Hắn nói ”Nếu ngươi muốn quay về phủ Thừa tướng, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, ánh mắt càng thêm ngoan tuyệt “Nguơi hạ độc ta nhiều hay ít chính ngươi biết, cho nên tốt nhất ngươi đừng vọng tưởng ra khỏi Vương phủ, hiểu chưa?”
Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ giải thích “Ta đã từng nói rồi, ta không phải sườn vương phi của ngươi, ta chỉ là một tiểu nữ tử trên núi. Ngươi cho ta quay về núi Ngọc Phong …….”
“Đừng đùa giỡn với ta, ngươi là người như thế nào, bổn vương là người rõ ràng nhất!”
Nếu đã không thể nói rõ cho hắn hiểu, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách! Không để ý tới nam nhân kia, nàng phi thân vụt qua bên trái hắn.
“Nữ nhân chết tiệt!”
Hoàng Phủ Luật xoay người bắt nữ nhân chạy trốn, trong cơ thể lại truyền đến từng đợt đau đớn. Hắn chỉ có thể dừng cước bộ, chậm rãi luyện công. Mị độc thật đáng sợ, cứ đến cuối tháng, công lực của hắn sẽ giảm đi, cơ thể cũng vô cùng khó chịu…
Nhìn thân ảnh màu xanh càng ngày càng xa, ánh mắt Hoàng Phủ Luật sâu thăm thẳm… Nữ nhân chết tiệt này, xem ngươi có thể chạy tới đâu!
Edit by CeCe
Quả nhiên, quay về núi Ngọc Phong cũng không hề dễ dàng!
Có rất nhiều người không biết Núi Ngọc Phong, cho dù có nghe qua, lại không biết đường đi như thế nào…
Tô Ngọc Thanh trên lưng mang Tiểu Ngọc Nhi, đứng trên đường cái mờ mịt…
Chạy trốn khỏi Vương phủ, nàng cũng không mang theo người nhiều tiền bạc lắm…
Suốt mấy ngày đường, tài vật trên người đã không còn nhiều…
Mà nàng lại chỉ có thể cho Tiểu Ngọc Nhi uống nước canh được hầm nhừ…
Qua vài ngày, khuôn mặt tròn trịa phúng phính của Tiểu Ngọc Nhi đã gầy rộc đi trông thấy.
Trong lòng Tô Ngọc Thanh vô cùng đau đớn. Là nàng hại Tiểu Ngọc Nhi phải chịu khổ rồi…
Không có bà vú và tỳ nữ, nàng thật sự không biết phải chăm sóc trẻ mới sinh như thế nào.
Nàng đành dùng số tiền cuối cùng thuê một phòng trọ bình dân, gọi một vài món ăn đơn giản.
Nằm trên giường, Tô Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc Nhi suy tư về bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Không có tiền, sẽ không có đồ ăn.
Hiện tại ngay cả núi Ngọc Phong đi hướng nào nàng cũng không biết, cứ như vậy, chỉ sợ còn chưa tìm được núi Ngọc Phong, nàng đã chết đói đầu đường.
Như vậy, trước hết nàng phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề ăn ở đã.
Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Đã nhiều ngày bôn tẩu, thật sự là quá mệt mỏi!
Bị tiếng đập cửa bên ngoài làm cho bừng tỉnh, nàng mở mắt.
“Khách quan, đồ ăn và nước ấm của người đã chuẩn bị xong rồi.”
Tô Ngọc Thanh chống thân mình mệt mỏi đứng dậy, mở cửa.
“Khách quan, để tiểu nhân thắp đèn hộ người. Trời tối rồi.”
Tiểu nhị đặt đồ ăn và nước ấm xuống mặt bàn, tốt bụng thắp sáng đèn trong phòng, sau đó nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Thì ra là nàng ngủ quên… Trời đã tối rồi, hẳn nào mà bụng reo ầm ĩ…
Tiểu Ngọc Nhi cũng đang tròn mắt nhìn nàng, khuôn miệng nhỏ xinh mấp máy đòi ăn.
Tô Ngọc Thanh vội vàng bê cơm trên bàn tới trước giường, rồi lại vô lực buông xuống…
Sao nàng có thể quên chứ! Tiểu Ngọc Nhi chưa thể ăn cơm!
Ôm lấy đứa nhỏ chuẩn bị khóc, nàng cẩn thận dỗ dành “Tiểu Ngọc Nhi ngoan, dì Ngọc Thanh đi kiếm đồ ăn cho con… Ngoan… ngoan…….“
Nói xong, nàng kéo lê thân mình đã mềm nhũn bước nhanh ra khỏi phòng.
Lúc trở lại phòng, Tiểu Ngọc Nhi khóc mệt đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.
Tô Ngọc Thanh đau đớn, đều do nàng không chăm sóc tốt đứa nhỏ vô tội này!
Nhưng cũng may cũng có chút tin tức tốt an ủi nàng. Tiểu nhị tốt bụng vừa mới giới thiệu giúp nàng một công việc giặt quần áo.
Ngày thứ hai, tiểu nhị tên Tiểu Hải bớt thời