
nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.
“Ngươi quả thực không biết bổn vương sao?” Ánh mắt hắn ánh lên vài tia trào phúng.
Tô Ngọc Thanh càng thêm khó chịu. Hắn bắt buộc phải dùng phương thức này để trả lời câu hỏi của nàng sao?
Nàng lắc lắc đầu, hung hăng hất tay nam nhân đang bóp cằm nàng, lạnh lùng nói ”Nếu ngươi là Vương gia, vậy thả ta đi.”
Hoàng Phủ Luật nhướn mày, nữ nhân này từ khi sinh con đến giờ cũng thay đổi thật là nhiều a? Nàng trước kia cho dù chết cũng muốn bám lấy Vương phủ này.
“Vì sao?” Khuôn mặt tuấn tú ẩn ý cười châm biếm, hắn thật muốn biết nữ nhân này rốt cuộc còn muốn diễn trò gì.
Tô Ngọc Thanh bị hắn nhìn chăm chú, không khỏi đỏ mặt, lớn tiếng nói “Ta muốn quay về núi Ngọc Phong! Nơi đó mới là nhà của ta! Xin Vương gia giơ cao đánh khẽ thả ta trở về!”
“Không được”
Hoàng Phủ Luật kiên định cự tuyệt.
Thủy mâu trong suốt, ánh mắt không có vẻ ngoan độc vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ hắn thấy bộ dáng đáng yêu trên mặt nữ nhân này, thật sự làm cho hắn hào hứng muốn trêu chọc nàng .
Tô Ngọc Thanh càng thêm tức giận, đôi mắt nàng dường như đã hóa thành hai ngọn lửa “Ngươi nhìn vào mắt ta đi, có thấy khác thường không?”
Hoàng Phủ Luật nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn hoàn toàn có thể thấy được có hai luồng liệt hỏa ở thủy mâu trong suốt của nàng bùng lên.
Tô Ngọc Thanh nhìn nam nhân mỉm cười mà không nói, đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh…. Tuy rằng nàng là Tô Ngọc Thanh, nhưng thân thể này là vương phi.
Nam nhân này làm sao có thể nhận ra ngay được….
Cuối cùng, nàng bình tĩnh nhìn nam nhân nói ”Ngươi có tin vào Tá thi hoàn hồn không? Ta là một nữ tử xa lạ mượn thân thể thê tử của ngươi để tồn tại. Ngươi có tin không?”
Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói.
Tô Ngọc Thanh kêu “aizzz” một tiếng, không để ý tới Hoàng Phủ Luật nữa, thất bại xoay người rời đi. Hoàng Phủ Luật nhìn bóng dáng của nàng thật lâu, ánh mắt càng trở nên sắc bén.
Edit by CeCe
Từ khi nữ nhân kia sinh con xong, trong vương phủ liền không xảy ra việc tiểu thiếp, nha hoàn bị nàng ngược đãi, đánh đập nữa.
Dục nhi, cũng không bị nàng khi dễ.
Hay là một nữ nhân sau khi trở thành mẫu thân sẽ trở nên nhu tình hơn?
Thực sự trên đời này có tá thi hoàn hồn?
Hắn tự cười châm biếm, là một người lí trí lãnh khốc, hắn làm sao có thể tin những chuyện quỷ dị kia?!
Như vậy hiện tại chỉ có một khả năng – nữ nhân này lại muốn giở thủ đoạn!
Nếu nàng muốn đi núi Ngọc Phong, hắn lại càng không thể cho nàng đi.
Đôi lông mày thanh nhã của hắn hơi nhíu lại, bạc môi lại khẽ cong lên.
Tiêu Ngọc Khanh, ngươi cứ chờ đi, trò hay còn đang ở phía trước! Con ngươi đen thâm thúy lóe ra tinh quang như bắt giữ con mồi.
Sau đó, một hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện ở thư phòng.
“Nói…”
Hoàng Phủ Luật thấy người tới cũng không hề kinh ngạc, hắn khoanh tay mà đứng, mày kiếm lạnh lùng nhìn người mới tới.
Hắc y nhân quỳ một gối trên mặt đất xuống, giơ tay bẩm báo “Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ vẫn chưa tìm được thân thể của Nguyệt vương phi.”
“Chết tiệt!” Hoàng Phủ Luật hung hăng nện một quyền lên mặt bàn, mi tâm nhăn lại càng chặt.
Suốt một năm qua, Tố Nguyệt sống không thấy người, chết không thấy xác, cứ như vậy biến mất không chút tăm hơi…
Một năm trước, hắn phụng mệnh mẫu hậu, cưới con gái của Tiêu thừa tướng – Tiêu Ngọc Khanh làm thiếp, cũng là ngày Tố Nguyệt không thấy bóng dáng…
Đến khi hắn tìm đến sông Ngọc, cũng chỉ còn thấy một chiếc giày thêu của nàng. Mà trong lòng sông, cũng không tìm thấy thi thể của nàng.
Tố Nguyệt làm thế là vì hận hắn ư?
Hoàng Phủ Luật cố kìm thống khổ trong đáy mắt, hứơng người quỳ trên mặt đất trầm giọng nói “Tíêp tục tìm, tìm không được thì đừng tới gặp ta”.
“Vâng, Vương gia!” Trình Tuấn đứng dậy, nhanh nhẹn rời khỏi thư phòng.
“Luật nhi, con rốt cục cũng đến thăm ai gia” Chỉ thấy phía trên một lão phụ nhân ung dung đẹp lão, làn da trắng nõn được bão dưỡng vô cùng tốt, không thấy một chút nếp nhăn, chỉ có đôi mắt phượng trải qua tang thương kia mới lộ ra một chút dấu ấn của thời gian. Một thân mặc phượng phục đẹp đẽ quý giá, toát lên thân phận tôn quý của bà.
Bà nhân từ nhìn nam tử đang quỳ gối làm lễ, mắt phượng hiện lên ý cười.
Bảo cung nữ giúp bà đứng dậy, bà khoát tay ý bảo nam tử ngồi bên cạnh.
“Luật nhi, ai gia rất nhớ con” Đậu thái hậu nắm chặt tay đứa con, dịu dàng nhìn hắn.
“Mẫu hậu, những ngày gần đây người có khỏe không?” Hoàng Phủ Luật cung kính nhưng có chút lạnh lùng hỏi mẫu thân.
Tiêu Ngọc Khanh kiêu căng ương ngạnh, tâm địa ngoan độc, không biết tại sao lại có thể lọt vào mắt xanh của mẫu hậu. Một năm trước bà ban hôn, đó là do Tiêu Ngọc Khanh đã ở bên cạnh bà nịnh nọt bợ đỡ. Từ đó, nữ nhân kia đã làm loạn Vương phủ của hắn long trời lở đất, ngay cả chuyện mang thai cũng cho mẫu hậu biết trước. Nữ nhân xảo quyệt này thật biết cách bảo trụ địa vị cho chính mình.
Hoàng Phủ Luật nheo mắt, trong lòng châm biếm cười một tiếng. Nếu nàng nghĩ rằng có thể cứ như vậy mà qua mặt được hắn, thì quả thực là nàng nhầm to rồi. Hắn muốn cho nàn