
khiến muội muội anh đối diện với sự thật.
"Không, muội tin tưởng chàng sẽ trở về." Tuy đúng như Tư Mã Phong đã nói, nhưng tính cách không chịu thua ai khiến Tư mã Ngọc Cơ thế nào cũng không chịu cúi đầu thừa nhận nàng đã thua.
"Muội cứ suy xét kĩ càng đi, dù thế nào ta cũng tôn trọng quyết định của muội." Có lẽ thật sự không nên đến Minh quốc lần này, chẳng những mất đi người con gái mình yêu thương nhất, còn khiến liên lụy đến bao người.
"Ừm, huynh và Nhân Nhân thế nào?" Đến thời khắc này, Tư Mã Ngọc Cơ cũng hiểu được, yêu một người không yêu mình đau khổ đến nhường nào, nàng bắt đầu thấy cảm thông với Thôi Nhân Nhân, dù sao hai người cũng cùng cảnh ngộ.
"Ta sẽ nói rõ ràng với nàng ta, ta không mong nàng ta lãng phí tuổi xuân vì ta, chỉ là ta không thể yêu nàng ta được. Có lẽ cuộc đời này ta sẽ không yêu ai nữa, cho nên ta không muốn thương tổn Nhân Nhân."
Tư Mã Ngọc Cơ không hiểu vì đâu mà không chỉ riêng Hách Liên Vũ, ngay cả vương huynh nàng cũng cố chấp không buồn Tần Minh Nguyệt. Tuy rằng nàng ta đã chết, nhưng trái tim hại người họ một chút cũng không thay đổi. "Nàng ta thật sự tốt đến vậy sao?"
"Nếu muội là nam nhân, nhất định muội cũng sẽ yêu nàng." Tư Mã Phong thản nhiên nói.
"Có lẽ, đáng tiếc muội không phải, vĩnh viễn cũng sẽ không thích nàng ta." Tuy nàng ta đã chết, nhưng nàng ta vẫn mãi là người cản trở hạnh phúc của ta, sao ta có thể thích nàng, chỉ hận nàng ta thôi còn không hết.
Hoa vẫn nơi đây, tiếng ca vẫn như đang văng vẳng bên tai, hồ điệp vẫn như trước bay lượn, đáng tiếc cảnh còn nhưng người đã khuất xa. Than tiếc từng câu từng chữ đã không còn được nghe. Tiếc hận thế giới này như mất đi ánh sáng soi rọi, giờ nàng đang ở nơi nao? Ở nơi đẹp tựa tiên cảnh nhảy múa hay ở sơn tuyền đàn một khúc thiên thượng nhân gian. Tất cả đều chỉ có thể hiện lên trong ký ức, đối với nàng ta luôn nhung nhớ, đối với nàng ---- tình yêu này vĩnh viễn cũng không thể nói ra. "Dù sống hay chết, nàng hạnh phúc, hắn ta cũng hạnh phúc, vì sao nhiều người yêu thương mà nàng lại yêu hắn, sao có thể khiến người ta không ngưỡng mộ."
"Vương huynh, huynh không định tự tử vì nàng như Hách Liên Vữ chứ." Tư Mã Ngọc Cơ nghi ngờ nhìn Tư Mã Phong.
"Ha ha, đáng tiếc, người nàng yêu chẳng phải ta, bằng không không gì ta không thể làm." Tư Mã Phong cười tự giễu.
Điên rồi, những người này đều điên cả rồi, Tư Mã Ngọc Cơ thật không còn biết nói gì.
Mười năm sau.
Vĩnh Lạc vương phủ.
"Tiểu Thúy, cô lại ở hậu viên chăm sóc hoa cỏ sao?"
"Phải đó, Hách Võ, huynh xem, nơi này thật đẹp. Nếu cách cách nhìn thấy hẳn sẽ rất thích."
"Mười năm, chẳng có lấy một chút tin tức về vương gia, có lẽ vương gia vì quá bi thương nên cũng đã ra đi rồi."
"Nếu có một ngày, vương gia đưa cách cách trở về thì tốt biết mấy."
Tuy hai người biết chuyện này là không thể, nhưng vẫn luôn chờ đợi kì tích.
o0o
Tần Vương phủ.
"Mười năm, nếu nhi nữ của chúng ta còn sống thì tốt biết mấy." Tần phúc tấn ngắm những loại hoa mà Minh Nguyệt yêu thích, không khỏi cảm thán nói.
Mười năm trước, Hách Liên Vũ đưa nhi nữ của họ đi, đến nay cũng không có tin tức, chớp mắt đã mười năm. "Nàng an tâm, nữ nhi chúng ta có lẽ đang ở một nơi tuyệt đẹp hưởng cuộc sống hạnh phúc."
"Vương gia, phúc tấn, có khách đến." Lão quản gia vội chạy đến hoa viên.
"Có khách?"
"Trẫm vĩ phục xuất tuần, thuận đường nên ghé Tần vương phủ thăm hai vị." Hách Liên Kiệt đi ra.
"Tham kiến hoàng thượng." Tần vương gia và Tần phúc tấn khẩn trương quỳ xuống.
"Miễn lễ, đây không phải hoàng cung, không cần đa lễ."
"Tạ ơn hoàng thượng."
"Hoa cỏ nơi đây đều là của Minh Nguyệt sao?" Hách Liên Kiệt nhìn khắp vườn hoa đương khoe sắc, liền nhớ đến khoảnh khắc nàng nhảy múa tại hoa viên điện Tiêu Phòng,
"Phải, cây cỏ nơi đây đều là những loại Minh Nguyệt yêu thích từ khi còn nhỏ." Tần phúc tấn cũng bắt đầu tưởng niệm nhi nữ.
"Mười năm, chuyện mười năm trước như hiển hiện trước mắt. Hiện tại thiên hạ thái bình, mối giao hảo với Thanh quốc cũng rất tốt đẹp, sẽ không lại xảy ra chiến tranh nữa. Nếu hoàng đệ và Minh Nguyệt còn ở đây thì tốt biết bao."
"Không biết mấy năm nay hoàng thượng có tin tức gì của Vĩnh Lạc vương gia chăng?" Tần vương gia hỏi.
"Trẫn lần này vi phục xuất tuần cũng là vì chuyện của hoàng đệ và Minh Nguyệt. Mấy năm nay, trẫm vẫn luôn cho người điều tra về hoàng đệ, nhưng đều vô vọng. Gần đây có người hồi báo, có một đôi nam nữ thần tiên ở phía Đông Nam Đại Minh, chẳng những trượng nghĩa còn hành hiệp chữa bệnh, xoa dịu nỗi đau của bách tính. Đáng tiếc hai người họ hành tung bất định."
"Chẳng lẽ là Vĩnh Lạc vương gia và Minh Nguyệt sao? Nhưng Minh Nguyệt không phải đã. . . ."
"Đúng vậy, trẫm cũng không ngờ, nhưng trẫn vẫn tin tưởng hai người kia chính là bọn họ. Hiện tại Ngọc Cơ công chúa cũng đã tìm được hạnh phúc, nếu bọn họ có thể trở về thì tốt rồi."
"Vương gia, có khi nào nhi nữ của chúng ta thật sự còn sống?" Tần phúc tấn kích động nhìn Tần vương gia.
Tần vương gia vỗ vỗ bàn tay Tần phúc tấn, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, nếu nhi nữ của chúng ta còn sống, nó