
huyện gì xảy ra? Là bị ai đánh? Hắn ngại mạng mình quá dài hay là kê kê
quá dài, hai loại ta đều giúp hắn tiêu diệt cả thảy!"
Đồng Diêu ngẩng mạnh đầu, đôi mắt vì mất máu quá nhiều
mà hơi có chút lơ mơ kia, trong khoảnh khắc đang nhìn tôi đó, thình lình bùng
lên một đạo tinh quang, ngay sau đó, như là trong nháy mắt đã phóng thích hết
lực lượng, nhạt tan, an bình, yên tâm.
Tôi đẩy Bông tai đệ đệ qua một bên, cẩn thận xem xét
tình trạng vết thương của Đồng Diêu.
Vết thương ở chỗ đường mép tóc, một đường rách rất
sâu, máu ào ạt mà ứa thẳng ra ngoài.
Bởi vì liên quan đến công việc, bình thường cũng đã
quen các loại vết thương máu thịt lẫn lộn, có dữ tợn có khủng bố hơn nữa, cũng
xem như bình thường.
Thế nhưng, lúc vết thương xuất hiện ở trên người mà
mình quan tâm, ánh mắt của tôi vẫn có hơi hơi đau đớn.
"Sao không đi bệnh viện?" Tôi cau mày:
"Chẳng lẽ muốn nhìn hắn chảy hết máu sao?"
"Kéo hắn không đi," trong giọng nói của Sài
Sài mang theo buồn bực bất đắc dĩ: "Hắn nhất định phải nhìn thấy ngươi
bình an đi ra mới chịu đi."
"Ta rất khỏe, đi, nhanh đi bệnh viện!" Tôi
vội vàng cùng Sài Sài đỡ Đồng Diêu lên xe của Bông tai đệ đệ.
Bông tai đệ đệ cũng là người đủ nghĩa khí, dọc đường
đi vô cùng lo lắng, liên tục vượt ba cái đèn đỏ, rốt cục nội trong năm phút đưa
Đồng Diêu đến bệnh viện.
Cầm máu, khâu lại, tiêm phòng, lại đi chụp hình, cho
tới nửa đêm, rốt cuộc xác định Đồng Diêu không có gì đáng ngại.
Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, Đồng Diêu nằm ngủ say
trên giường bệnh.
Tôi tóm lỗ tai của Bông tai đệ đệ, kéo hắn ra ngoài
phòng bệnh, nheo mắt tra hỏi: "Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai
đánh Đồng Diêu?"
Khuyên tai đệ đệ đau đến miệng đều lệch, vội cầu xin
tha thứ: "Tỷ tỷ, ngươi nhẹ chút, lỗ tai ta sắp bị kéo rớt xuống rồi."
Dù sao tác dụng của uy hiếp đã đạt được, tôi liền
buông tayra.
"Sự việc là thế này," Bông tai đệ đệ xoa xoa
cái lỗ tai sưng đỏ, chậm rãi mà nói: "Quán bar kia ta chỉ chiếm 50% cổ
phần, mà 50% cổ phần còn lại là thuộc về Vân ca, một đại ca khu đông. Hôm nay
quán bar ngày đầu tiên khai trương, hắn đương nhiên cũng mang theo thuộc hạ đến
ủng hộ. Ai ngờ, Đại Đao khu tây kia cùng Vân ca trước giờ luôn giữ khoảng cách,
đêm nay lại cố ý đến khiêu khích kiếm chuyện. Tỷ tỷ ngươi nhất định rất khó
hiểu, quan hệ bọn họ vì sao lại cứng rắn như vậy? Nói đến chuyện này thì dài
dòng lắm... A, đau!"
"Đau thì nói tới trọng điểm!" Tôi tức giận
đến thiếu chút nữa vặn cái lỗ tai của hắn xuống dưới: "Ngươi là đang cố ý
đùa giỡn ta phải không?"
Hoàng kim côn hạ xuất hảo nhân[2'>, lần
này Bông tai đệ đệ đã hoàn toàn học ngoan, hắn tủi thân mà cúi cúi đầu, nói:
"Tỷ tỷ, không phải ta không muốn nói với ngươi, là Đồng ca căn dặn ta
không được nói với ngươi."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ làm bộ như không
biết." Tôi trấn an nói.
Bông tai đệ đệ không làm sao được, chỉ có thể đem sự
việc xảy ra một năm một mười[3'> mà nói
ra: "Sau khi ta báo cho các ngươi rời đi không bao lâu, Đại Đao khu tây
liền mang theo người tới quán bar, không chỉ đập phá đồ đạc, còn động thủ đánh
người, ta vội phái người đi báo cho Vân ca đến trừng trị bọn họ. Đúng lúc này,
ta nhìn thấy Đồng ca vội vã đi xuống lầu, nói là ngươi đi toilet nhưng vẫn chưa
trở lại, hỏi ta có thấy ngươi đi ra không. Ta nghĩ tỷ tỷ ngươi chắc chắn là lạc
đường, liền đem suy đoán này nói cho Đồng ca. Đồng ca vừa nghe, lập tức xoay
người nói là phải quay trở lại tìm ngươi. Nhưng lúc này, người của khu tây đã
lên đến lầu trên, hai bên đang sống mái với nhau rồi, trở lên lầu quả thực
chính là đi chịu chết a. Ta sống chết lôi kéo muốn nắm lấy Đồng ca, nhưng căn
bản là kéo không được, một tay hắn đẩy ta ra, ba bước thành hai bước[4'> liền
chạy lên rồi. Kết quả, đang trên đường tìm tỷ tỷ ngươi, cùng những người kia
hỗn chiến nên đã bị thương."
Tôi vừa nghe vừa ôm ngực mình, mắt đầy lệ nóng, cảm
động đến rối loạn.
Đồng Diêu a Đồng Diêu, ngươi quả nhiên là đàn ông, đủ
nghĩa khí!
Đêm nay nhất định là đêm không ngủ.
Tôi ở bên này vừa mới hiểu rõ tình hình, Sài Sài đã
cầm di động, đi tới, nói: "Lâm Phong mời đến đồn công an cho khẩu
cung."
Nghe vậy, tôi đến đầu ngón chân cũng căng thẳng, bỗng
nghĩ đến mình đánh bất tỉnh bốn người ở trong gian phòng thuê kia.
Xong đời, chắc sẽ không trong một lúc xuống tay quá
nặng, lấy mạng người chứ?
Kinh hồn bạt vía mà đi vào đồn công an, mới phát hiện
bản thân sợ bóng sợ gió rồi.
Thì ra người Kiều bang chủ muốn tìm là Sài Sài -- năm
tên côn đồ ngồi xổm dựa vào bên tường đồn công an, vết thương trên đầu chính là
được Sài Sài ban tặng.
Thấy Sài Sài, năm tên côn đồ kia căm phẫn đến điên
cuồng, một tên trong đó thậm chí uất ức mà chỉ vào Sài Sài khóc lên:
"Chính là người này, chúng ta vốn tự mình đánh nhau đang tốt đẹp, nhưng cô
ta vừa lên đến, hai lời chưa nói, trực tiếp cầm bình rượu liền đập vào đầu của
chúng ta...... Chúng ta, chúng ta căn
bản là không có trêu chọc cô ta!"
Kiều bang chủ vừa đặt bút ghi chép vừa nhướng mí mắt
lên, liếc nhìn Sài Sài, tuy rằng l