hiên chảy máu, té xỉu
Ôn Phủ Mịch vội vàng đưa cô đến bệnh viện, lúc đó, bởi
vì cô mất quá nhiều máu nên đã bị hôn mê bất tỉnh, bác sĩ cũng thông báo bệnh
tình nguy kịch
Ôn Phủ Mịch lấy di động ra gọi cho Hàn Thực Sắc
Hắn không thể bỏ đi, bởi vì An Hinh có thể chết bất cứ
lúc nào
Hắn ở lại, không phải bởi vì hắn còn yêu An Hinh, mà
bởi vì hắn phải làm như vậy
Năm đó, là An Hinh đã cứu hắn lên từ hồ bơi, còn hiện
tại, hắn không thể bỏ đi vào thời điểm cô không rõ sống chết
Nhưng mà di động của Hàn Thực Sắc luôn trong tình
trạng khóa máy, Ôn Phủ Mịch gọi rất nhiều cuộc điện thoại, gửi đi rất nhiều tin
nhắn, đều không có hồi âm
Ôn Phủ Mịch nhìn máu trên khắp người mình, máu tanh
kia thật chói lọi
Hắn nghĩ ngày mai mình sẽ đi đến trước mặt Hàn Thực
Sắc, giải thích rõ ràng với cô
Hắn nghĩ Hàn Thực Sắc sẽ hiểu
Hắn nghĩ, bọn hắn sẽ làm hòa lại như lúc đầu.
Nhưng mà Ôn Phủ Mịch đã nghĩ sai rồi
Sau khi tình hình An Hinh ổn định hơn, hắn lập tức
chạy tới nhà Hàn Thực Sắc, cố sức gõ cửa nhưng không có ai trả lời
Nghe hàng xóm nói, lúc sáng đã nhìn thấy Hàn Thực Sắc
xách một va li hành lý đi rồi, nói là muốn đi du lịch, còn nhờ hàng xóm giúp đỡ
trông nom nhà cửa
Ôn Phủ Mịch nghĩ Thực Sắc tức giận, đúng vậy, cô tức
giận. Bởi vì mình thất hẹn
Ôn Phủ Mịch lại gọi điện thoại cho tất cả những người
quen biết của Hàn Thực Sắc, muốn biết được rốt cuộc cô đi đâu, nhưng mà trước
sau vẫn không có câu trả lời
An Hinh bởi vì có thai ngoài tử cung nên chảy nhiều
máu, cha cô rất bảo thủ, bởi vậy chuyện này không thể để cho những người khác
biết được, Ôn Phủ Mịch đương nhiên phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc cô
Khoảng thời gian đó, hắn vừa phải vội vàng đến bệnh
viện chăm sóc An Hinh, vừa phải tìm kiếm tung tích của Hàn Thực Sắc ở khắp nơi,
khiến cho bản thân mình kiệt sức
Nhưng vào lúc đó, hắn vẫn suy nghĩ như trước, lúc Thực
Sắc trở về, cô hẳn là đã hết tức giận, lúc đó, hắn sẽ giải thích thật tốt với
cô
Nửa tháng sau, hắn vô tình trở lại căn phòng chung với
Hàn Thực Sắc, lại phát hiện, đồ đạc của Hàn Thực Sắc bên trong đã không còn
thấy nữa
Một vật cũng không còn
Nhưng trong hộp giấy lớn trong phòng, đã sắp xếp đầy
các vật đồ chơi nhỏ
Tất cả đều là vật hắn tặng cho Hàn Thực Sắc, đều chứa
đựng ký ức trước đây của bọn họ
Cô không cần nữa
Hàn Thực Sắc đã không còn cần hắn nữa
Ôn Phủ Mịch hiểu rằng, tuy rằng Hàn Thực Sắc ngoài mặt
xem ra rất tùy tiện, nhưng bên trong lại cố chấp vô cùng, cô có nguyên tắc của
mình, không thể lay chuyển.
Hành động lần này của cô, không phải là vì nổi nóng,
không phải là vì trút giận, không phải vì hù dọa hắn.
Là thật, cô thật sự quyết định rời bỏ mình.
Đứng giữa căn phòng trống trải, tay của Ôn Phủ Mịch,
lạnh đến dọa người.
Hắn không muốn mất đi Hàn Thực Sắc, hắn không thể mất
đi Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch không hiểu lắm làm thế nào chủ động níu
kéo lại tâm của một cô gái, nhưng mà hắn muốn giữ Hàn Thực Sắc lại, muốn vô
cùng.
Cho nên, hắn bịa ra lời nói dối, hắn nói mình phải rời
đi.
Có lẽ đến rất nhiều năm sau, Ôn Phủ Mịch mới hiểu được
nguyên nhân tại sao lúc ấy mình lại làm như vậy.
Trong lòng hắn khi đó, vẫn chờ sự chủ động của Hàn
Thực Sắc, giống như là một kiểu thói quen trong mối quan hệ của bọn họ.
Nếu lúc ấy, hắn có thể quấn lấy Hàn Thực Sắc, có thể
dùng tất cả sức lực của mình, tất cả thời gian của mình đi giải thích, có thể
siết chặt cô vào trong lòng, để cô thật sự cảm nhận được sự chân thành của
mình, như thế, sự việc có phải sẽ không như thế này không.
Thế nhưng Ôn Phủ Mịch không như vậy.
Hắn là người hèn nhát, hắn hèn nhát, từng bước một
khiến cho tình cảm của bọn họ tan biến.
Sau khi Đồng Diêu biết được tin này, cưỡng chế kéo Hàn
Thực Sắc đến trước mặt Ôn Phủ Mịch.
Cuối cùng, bọn họ đã gặp mặt, ở nơi quen thuộc đó.
Ở trước mặt hắn, Hàn Thực Sắc rất bình tĩnh hỏi:
"Ngươi phải đi sao?"
Ôn Phủ Mịch nhìn đôi má cô, nụ cười rạng rỡ kia, đã
không còn dấu vết.
Là lỗi của hắn, đều là lỗi của hắn.
Ôn Phủ Mịch bắt đầu làm cái việc hắn vẫn luôn muốn
làm—— giải thích.
Yếu ớt giải thích.
Nhưng Hàn Thực Sắc mỉm cười, ngắt lời hắn, cô và hắn,
chuyện muốn nói, là chuyện khác nhau.
Cũng giống như, hắn và cô, con đường đi, đã là con
đường khác nhau.
Hàn Thực Sắc lại cười, nhưng mà nụ cười kia, đã khác
rồi, có vẻ mờ nhạt.
Sự vui vẻ của cô, không còn thuần khiết nữa, đã nhiễm
bụi bẩn rồi.
Ôn Phủ Mịch biết, là lỗi của hắn, tất cả, đều là lỗi
của hắn, là hắn ích kỷ và hèn hạ mở ra khởi đầu của bọn họ, cho dù tình cảm kia
đến cuối cùng là thật lòng, thế nhưng một vết bẩn ngay từ đầu kia, lại như là
một con dao, đâm thật sâu vào tim Hàn Thực Sắc, từng chút một, cắt trái tim cô
thành thịt nát, máu đổ đầm đìa, cũng không thể nào lành lại nữa.
Vì sao, Ôn Phủ Mịch hỏi bản thân, vì sao có thể làm cô
bị thương đến nông nỗi như vậy?
Hắn yêu cô, hắn từng thề phải vĩnh viễn cho cô vui vẻ.
Thế nhưng... Cô vẫn bị hắn tổn thương, chỉ cần hắn ở
đó, vết thương này, là vĩnh viễn cũng không thể nào lành lại.
Hàn Thực Sắc
