
g.
Đột nhiên vai Nhược Nhất đau nhói, giống như ngã xuống nền nhà. Cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn thấy dòng Quỷ Khốc cuồn cuộn bên dưới, còn mình thì lơ lửng trên không. Lúc ấy cô mới biết, hóa ra lúc nãy Thương Tiêu đã thi triển phép thuật trên cầu dây xích, cô sẽ không thể bị rơi xuống được.
Nhược Nhất quay đầu nhìn Thương Tiêu, hắn vẫn chưa hết giận, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn cô làm trò hề. Nhược Nhất chỉ thấy ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng, lại càng ấm ức hơn, nghĩ mình không thể đánh thắng được hắn nên ngồi ở đó bật khóc.
Sắc mặt Thương Tiêu cứng đờ: “Đừng khóc”.
Nhược Nhất không thèm quan tâm tới hắn, đôi mắt vốn đã đỏ hoe lúc này càng sưng đỏ, cô khóc rất thê lương. Thương Tiêu đưa tay kéo Nhược Nhất, cô vung tay gạt ra, gào khóc to hơn.
Thương Tiêu lúng túng, thở dài một tiếng rồi giơ tay đầu hàng: “Nàng muốn thế nào?”.
Nhược Nhất nghẹn ngào giơ hai tay lên: “Cõng ta lên núi”. Cô nức nở nói: “Vừa lạnh, vừa đói, vừa… vừa bị chàng ức hiếp, chàng không cõng, ta sẽ không đi”.
Thương Tiêu im lặng rất lâu, cuối cùng cũng chịu cõng cô lên Đại U cung. Nhược Nhất “giở đủ trò” khi ở trênThương Tiêu, dứt tóc hắn, véo tai hắn, chốc chốc lại sụt sịt lầm bầm vài câu. Thương Tiêu chỉ cắm đầu đi lên núi, mặc cho cô trêu đùa, mặc cho cô gây chuyện…
Nếu là người khác đối xử với Thương Tiêu như vậy, không biết chừng đã sớm bị hắn chém thành mấy khúc rồi, chỉ có Nhan Nhược Nhất…
Bây giờ Nhược Nhất nghĩ lại những yêu cầu như lẽ đương nhiên của cô khi ấy có lẽ là sự yêu thương chiều chuộng lớn nhất mà Thương Tiêu dành cho cô.
Điều đáng tiếc là, khi ấy Nhược Nhất lại không để ý.
Bây giờ, đã không có người thi triển phép thuật trên cầu dây xích để bảo vệ Nhược Nhất, nhưng cô đã có năng lực, có thể tự đi qua chiếc cầu dây xích lắc lư. Cô bước lên dây xích, tập trung suy nghĩ, vì có vật thể nâng đỡ nên việc đi trên cầu dây xích đơn giản hơn đi trên mặt nước rất nhiều.
Huân Trì đi qua cầu dây xích giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, Nhược Nhất đi theo sau. Chỉ có Mạc Mặc, cô ấy bế Tầm Tầm vừa đi được một bước, thân hình lảo đảo suýt rơi xuống sông. Cô ấy bám vào dây xích bên cạnh rồi lùi lại. Mạc Mặc chỉ vào Tầm Tầm và nói: “Ta ở đây trông chừng tiểu tử này, không lên đó nữa, nếu Tử Đàn nhìn thấy Tầm Tầm không biết sẽ xảy ra chuyện gì”.
Nhược Nhất lo lắng nhìn cô ấy: “Vết thương trên người cô thực sự không sao chứ?”.
“Ừm”, Mạc Mặc đáp, “Nhưng lệ khí dưới sông xông lên khiến tôi bị hoa mắt. Không sao, không sao”.
Nhược Nhất gật đầu, cô quay sang nhìn dòng Quỷ Khốc đang cuồn cuộn chảy, lệ khí dưới sông khiến người ta nhức mắt, không biết chúng đã lợi hại gấp bao nhiêu lần so với trước đây. Xem ra U Đô cũng chịu ảnh hưởng của ma khí.
***
Khi hai người họ sắp đi tới U Đô, đột nhiên có hai tên lính của yêu tộc nhảy ra từ bụi cây bên đường, lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai?”.
Nhược Nhất suýt buột miệng nói ba từ “tìm Thương Tiêu”, nhưng trong lòng nghĩ, hai tiểu yêu này không biết mình, nếu mình nói như vậy e là sẽ bị chúng nghĩ là mình đến gây chuyện, hơn nữa có thể bây giờ Thương Tiêu đã nhập ma…
Cô nói: “Làm phiền hai vị thông báo với Hàn Ngọc chủ đại nhân, cứ nói có Nhan Nhược Nhất cầu kiến”.
Hai tiểu yêu nhìn nhau rồi lại quan sát Nhược Nhất và Huân Trì một lượt, nói: “Chờ chút”. Sau đó không thấy bóng dáng của một tên lính đâu nữa.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại chui ra khỏi mặt đất, chỉ là lần này hắn dẫn theo một người quen của Nhược Nhất.
“A Nhan”. Võ La thốt lên một tiếng rồi đi lên kéo Nhược Nhất quay một vòng, nói: “Đã lâu không gặp, sao tỷ lại gầy đi nhiều như vậy? Có điều, hơi thở của tỷ đã trầm ổn hơn rất nhiều”.
Nhược Nhất lắc đầu: “Tạm thời chúng ta không nói tới chuyện này, Tử Đàn đâu? Thương… biểu ca của muội đâu?”.
Sắc mặt Võ La ảm đạm, nàng thở dài: “Biểu ca… thôi, tỷ đi với muội đã, chúng ta đi gặp Tử Đàn tỷ, sau đó muội sẽ kể chi tiết cho tỷ nghe”. Võ La liếc mắt, nhìn thấy Huân Trì thì nói: “Vị này là?”.
“Đây là…”.
Huân Trì mỉm cười tiếp lời: “Thân hữu”.
Võ La mỉm cười gật đầu với Huân Trì: “Mời”.
Đại U cung vẫn đứng sừng sững trên vách núi cheo leo của U Đô, vẻ uy nghiêm không giảm, chỉ là trong cung thì sớm đã cảnh còn người mất. Tám đại trưởng lão trước đây đều bị thay thế, thị vệ, tỳ nữ cũng không còn là những người năm xưa. Ngay cả Thương Tiêu…
Khi Nhược Nhất tới, Tử Đàn đang bàn chuyện với tám vị trưởng lão hiện tại. Cô chờ ngoài cửa một lúc, đợi tám vị trưởng lão đi ra mới bước vào. Tử Đàn cầm bút ngồi sau thư án, dung mạo của nàng như không bao giờ đổi khác, dù năm tháng trôi đi thế nào cũng không thể lấy đi phong thái tài hoa tuyệt thế của nàng.
“Võ La, đưa thứ này tới chỗ Cửu Diệm”. Tử Đàn không ngẩng đầu mà đưa một bức thư cho Võ La.
Khóe miệng Võ La giật giật: “Cửu Diệm?”.
Tử Đàn gật đầu. Võ La tuân lệnh rời đi.
Một lúc sau, Tử Đàn mới đặt bút xuống. Nàng ngẩng đầu, không hề hỏi han Nhược Nhất, đôi mắt trong veo quan sát Nhược Nhất từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại quan sát Huân Trì, sau đó nhìn sang Nhược Nhất, cười nói: “Nhược Nhất, thân h