The Soda Pop
Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326794

Bình chọn: 7.00/10/679 lượt.

thì sao chứ, cuối cùng…”.

“Hứ, đừng nói những lời nhảm nhí ấy với ta, đợi tới lúc tộc cửu vĩ bạch hồ các ngươi tuyệt tự, ta xem ngươi còn nói những lời này nữa không”. Anh Lương chủ vung cái tay mũm mĩm của mình, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Ngươi cút đi, Hoàng Nhi mới tỉnh lại, không có sức lực để đôi co với nha đầu nham hiểm nhà ngươi. Ngươi muốn hỏi cái gì thì tự đi hỏi đệ đệ bản lĩnh của mình đi”.

Tử Đàn định nói gì đó, nhưng thấy Nhược Nhất và Thương Tiêu nắm tay nhau đi tới, nàng khẽ cười nói: “Quả nhiên là người có thể làm em dâu của ta, mọi chuyện đều làm theo ý của ta”. Nhược Nhất vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì thì Tử Đàn đã mỉm cười thân thiết đi tới khoác tay cô, “Em dâu, ta cùng muội vào thăm tiểu sư muội của ta nhé!”.

Anh Lương chủ vội nói: “Không được, không được!”.

Tử Đàn giơ chân đạp đúng vào cái mông mũm mĩm của Anh Lương chủ, đá hắn sang một bên như đá quả bóng. Nhược Nhất nhìn Anh Lương chủ lăn ra xa một cách thảm hại, khóe miệng cô giật giật… Này, dù sao đó cũng từng là sư phụ của tỷ… Tử Đàn làm như không biết, mỉm cười hòa nhã rồi kéo Nhược Nhất vào phòng.

Trong phòng được trải thảm mềm mại, nên hai người đi vào mà không phát ra tiếng động nào. Không khí thoang thoảng mùi thơm khiến người ta thư thái. Nguyệt Hoàng nằm trên giường và đang được một y nữ cho uống thuốc. Nàng cảm giác có người vào nên ngẩng lên nhìn, thấy Nhược Nhất, đôi mắt nàng liền ngấn lệ, “òa” một tiếng bật khóc.

Nhược Nhất vội lên trước khuyên nhủ: “Đang yên đang lành, vừa nhìn thấy ta đã khóc là sao?”.

“Tiểu, Tiểu Nhất Nhất, ta có làm muội bị thương ở đâu không?”.

Lúc ấy Nhược Nhất mới nhớ ra, trước đó Nguyệt Hoàng bị ma khí bám vào người nên nàng đã tấn công Nhược Nhất. Nếu không có Thương Tiêu bảo vệ, e là bây giờ Nhược Nhất đã nằm trong quan tài mà nghe người ta khóc lóc rồi.

“Ta không sao”. Nhược Nhất vỗ ngực mình nói: “Ta bị đánh, bị ngã nhiều rồi nên cũng thành quen. Tấm da này của ta rất chắc chắn!”. Cô lau nước mắt cho Nguyệt Hoàng, “Nhưng tỷ… rốt cuộc ở dưới Anh Lương đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên tỷ lại biến thành như vậy?”.

Nguyệt Hoàng im lặng một lúc, chăm chú nhìn Nhược Nhất, nàng nói: “Ta tìm được Thành Hạo rồi”.

Nguyệt Hoàng vừa dứt lời, mọi người đều im lặng. Nguyệt Hoàng nói: “Chàng mặc áo bào màu đỏ tươi. Nhưng ta gọi thế nào, chàng cũng không trả lời”.

Bởi vì hắn không phải là Thành Hạo của tỷ. Nhược Nhất mấp máy môi nhưng cuối cùng lại nuốt những lời ấy vào trong.

“Sau đó ta đuổi theo, chàng quay lại nhìn ta, ta vẫn nhớ mắt chàng đỏ ngầu, đáng sợ vô cùng. Ta tưởng chàng bị thương nhưng không ngờ khi ấy chàng…”. Giọng nói của Nguyệt Hoàng trầm xuống, “Chàng lại thi triển phép thuật với ta. Ta không biết từ lúc nào mà trong người mình có ma khí. Chàng đã dùng chút ma khí ấy để dụ ta nhập ma. Lúc ấy trong đầu ta chỉ có một tiếng nói, thúc giục ta nhanh chóng lên Anh Lương để giết muội… Chuyện về sau, mọi người đều đã chứng kiến cả rồi”. Nguyệt Hoàng run rẩy, “Ta biết rất rõ mình đang làm gì, nhưng ta không thể dừng lại được. Tiểu Nhất Nhất, xin lỗi, xin lỗi, ta quá vô dụng…”.

Tử Đàn hơi cau mày, nheo mắt nghĩ gì đó.

Nhược Nhất ôm vai Nguyệt Hoàng an ủi: “Không sao, không sao, chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh sao. Hơn nữa, nếu nói có lỗi thì phải là lỗi của ta mới đúng, luồng ma khí trên người tỷ có lẽ là của Cửu Man, khi ấy nội đan của Cửu Man bị phá vỡ, ma khí vội vàng tìm chủ mới, đúng lúc ấy thì tỷ xuất hiện nên nó liền chui vào cơ thể tỷ. Cuối cùng Hồng Liên mới có cơ hội thi triển phép thuật với tỷ”.

“Nhưng, từ tất cả là Thành Hạo làm…”.

Nhược Nhất hít một hơi thật sâu và nói: “Nguyệt Hoàng, tuy ta không muốn nói những điều này, nhưng Hồng Liên bây giờ đã không phải là Thành Hạo mà tỷ quen nữa. Hắn… hắn giống như một tên yêu quái do ma khí tích tụ mà thành, hoặc có lẽ, hắn chỉ có vẻ ngoài giống Thành Hạo mà thôi”.

“Chàng chắc chắn là Thành Hạo”. Nguyệt Hoàng nói chắc nịch. Nhược Nhất há miệng định nói nhưng không biết nên khuyên nhủ thế nào. Thương Tiêu bỗng nói: “Phượng hoàng sinh ra đã biết thuật truy hồn, nếu Nguyệt Hoàng đã chắc chắn như vậy, bất kể tên Hồng Liên ấy bây giờ là thứ gì thì linh hồn của hắn nhất định là của nam nhân ấy”.

Tử Đàn nói: “Trời sinh vạn vật đều có hồn phách. Cũng có nghĩa là, một hồn phách nhất định sẽ có thân thể để nó tạm thời nương náu, bất kể là một bông hoa hay một tảng đá. Nhưng hồn phách chắc chắn sẽ không trú ngụ trong sức mạnh vô hình như ma khí”.

Nhược Nhất bỗng nhớ lại lúc chiến đấu với Hồng Liên hôm ấy, Mạc Mặc chém một đao vào người hắn, hắn liền hóa thành một đám khí đen, cơ thể không chảy một giọt máu nào.

“Hồng Liên không có thân xác, cơ thể của hắn chỉ là một hình khối do ma khí tích tụ thành. Điều này thật vô lý. Sở dĩ sự vô lý này có thể tồn tại, ta chỉ có thể nghĩ tới một lý do…”. Tử Đàn vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Có người đã khóa thân xác của hắn, cướp hồn phách của hắn, sau đó nhập hồn phách của hắn vào ma khí giúp ma khí ngưng tụ thành hình người”.

Mọi người đều biến sắc. Trong đầu Nhược Nhất lại một lần nữa lóe lên cảnh