
yên phủ, có vài người hoài nghi mọi chuyện vốn
là kế sách của chủ mẫu Trịnh thị bố trí, muốn sát hại Tiểu Trịnh di
nương cùng con trai của bà sinh ra.
Nhưng Chu di nương nương mẹ
đẻ của Nguyên Nghi Chi đã từng lén nói với Nguyên Nghi Chi đủ loại bí ẩn ở tại Nguyên phủ, theo phán đoán của Chu di nương nương, đúng thật là
Tiểu Trịnh di nương có dã tâm quá lớn, muốn cho con trai của mình trở
thành người thừa kế Nguyên phủ, mới dẫn đến kết cục bi kịch này.
Mà dựa vào thái độ làm người của chủ mẫu Trịnh thị Nguyên phủ để đánh giá
thì bà quả thật cũng không phải là người khắc khe với tiểu thiếp và con
của vợ kế, không đến nỗi đi cố ý hãm hại một nha hoàn tâm phúc của mình.
Có điều, Tiểu Trịnh di nương trước kia có lẽ đúng thật là trung thành,
hiền lành có thể tin, nhưng lúc đó bà chỉ là nha hoàn Trịnh thị, nếu bà
không trung thành với chủ tử mình thì sao bà có thể sống qua được những
ngày tháng yên ổn. Nhưng khi bà biến hóa một cái trở thành di nương, địa vị của bà thay đổi thì tâm tư cũng đổi thay theo, lòng dạ con người
luôn không dễ thỏa mãn, khi bà còn nghèo đến nỗi không có cơm ăn thì bà
chỉ cầu xin một cái bánh màn thầu, nhưng sau khi bà đã có quá nhiều bạc, thì lúc này bà lại còn muốn có thêm cả vàng.
Tôn ma ma chợt sững
người, sắc mặt cũng hơi khó coi, bà hiểu được ý của Nguyên Nghi Chi,
người càng thân cận thì càng dễ dàng phản bội, người càng "tin tưởng"
thì lại càng dễ dàng đâm lén ở sau lưng, người càng thân thiết thì lại
càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho người tranh sủng đoạt ái, chia
sẻ chồng với mình.
Nguyên Nghi Chi buồn bã nhỏ giọng lẩm nhẩm:
"Tại sao phụ nữ mang thai lại khổ cực như thế này? Phu quân của nàng
chẵng những không thể chia sẻ sự đau đớn này mà còn muốn đi tìm phụ nữ
khác để vui sướng hoan lạc? Tại sao? Tại sao vậy chứ? Cuộc đời này sao
lại có thể bất công đến vậy? Một người thì vì sanh con cho hắn mà chết
rồi, hắn có thể cưới thêm một người trẻ tuổi nữa, sau khi người trẻ tuổi này mang thai, hắn lại tiếp tục được phép tìm thêm một người trẻ tuổi
hơn nữa? Vậy phụ nữ được coi là thứ gì đây? Phụ nữ sống ở trên đời này
sao lại rẻ mạt đến thế, không được tôn trọng đến vậy?"
Nàng bỗng đưa tay che mặt, ôi ôi gào khóc lên.
"Ma ma, phụ nữ tại sao phải khổ như vậy? Tại sao phu quân không thể thông
cảm cho ta, ngay cả người cũng muốn bức bách ta? Bảo ta phải tự mình đi
an bài nữ nhân cho hắn, không thể nào! Hắn yêu ai và muốn đi tìm ai, ta
không ngăn cản được, nhưng dù ta có chết cũng sẽ không đi làm cái chuyện sắp xếp phụ nữ khác cho hắn!"
Mẹ chồng nhiều lần oán trách Đinh
Cẩm Tú là người đàn bà đanh đá, đố phụ, nhưng Nguyên Nghi Chi nghĩ có lẽ mình còn hung hãn, ghen tuông hơn cả Đinh Cẩm Tú, dù Đinh Cẩm Tú có vui lòng hay không thì cũng phải an bài Thanh Đại cho Tạ Ung, còn Nguyên
Nghi Chi chỉ là một thê thiếp mà lại không chịu chủ động an bài cho Tạ
Ung.
Tôn ma ma cũng không nhịn được rơi lệ nói: "Nhà nào mà không phải như vậy? Không phải phụ nữ đều đối mặt với những đau khổ đó sao?
Tiểu thư ngoan của tôi à, cô nhất định phải nghĩ thoáng hơn, không nên
ầm ĩ, nếu không khiến cho phu quân của nàng chán ghét, cuộc sống sẽ ngày càng khó khăn hơn."
Nguyên Nghi Chi vùi mặt vào trong chăn, trở
người nằm lại, cơ thể bởi vì bị nôn nghén mà càng ngày càng thêm gầy yếu ở dưới chăn đang run bần bật, lần này nàng thật thương tâm, khóc đến
bản thân bất lực.
Phụ nữ mang thai dễ dàng suy nghĩ lung tung,
đặc biệt cảm tính, hôm nay đột nhiên xuất hiện đả kích như vậy, nàng cảm giác sống không bằng chết.
Nàng đối với Tạ mẫu đã chán ghét đến ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Là một người phụ nữ, phu quân của Tạ mẫu cũng từng phóng túng trụy lạc
chết bởi bệnh hoa liễu, Tạ mẫu chịu đủ mọi khổ sở vì người đàn ông lăng
nhăng của mình, hãy thử đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác, tại sao bà lại có thể độc ác đối đãi với một đứa con dâu mới vừa mang thai như
thế?
Đã hại một Đinh Cẩm Tú còn chưa đủ, lần này bà ta còn muốn
để mình cũng giống như thế, sống sờ sờ nhưng sẽ bị tức chết, buồn chết
sao?
Nguyên Nghi Chi chợt xốc chăn lên, sau đó bật ngồi dậy,
khiến cho Tôn ma ma giật cả mình vội vàng đè nàng lại nói: "Tiểu thư tốt của tôi ơi, cô lại muốn làm cái gì đây? Phải biết quý trọng cơ thể của
mình chứ! Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng
cô một chút à."
Nguyên Nghi Chi bắt lấy tay Tôn ma ma, nhìn chằm
chằm ánh mắt của bà nghiêm túc nói: "Ma ma, nếu như Tạ Ung nghe lời của
mẹ chồng, thật sự giữ lại Đinh Cẩm Vân, cũng thu nhận nàng ta vào làm
thiếp, chúng ta hãy trở về Nguyên phủ đi, không bao giờ bước vào cửa nhà Tạ phủ nữa!" Tôn ma ma nghe xong cũng thất kinh hồn vía, vội vàng bịt
lấy môi nàng: "Ây da! Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đang nói hươu nói vượn cái gì đây? Lời này có thể nói lung tung vậy sao?"
Nguyên Nghi
Chi đẩy tay bà ra, sự tức giận đã biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo,
lý trí đến đáng sợ, nàng nói: "Ma ma, người nghĩ lại xem, ta mới vào cửa có mấy ngày? Mẹ chồng gây ra bao nhiêu chuyện? Ta vừa và