The Soda Pop
Tái Giá

Tái Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322751

Bình chọn: 10.00/10/275 lượt.

à cho nên mới dâng lên hoàng thượng, người hãy

nên tích phúc đi, đừng tự làm khó mình nữa, nếu không ngày nào đó chọc

hoàng thượng giận dữ, đừng nói Cáo Mệnh của người, mà ngay cả Quan Ấn

của Tạ Trạng nguyên cũng phải bị thu hồi. Được rồi, lời nên nói tôi đây

cũng đã nói xong rồi, xin cáo từ!"

Thái giám hất tay rời đi, lưu lại Tạ mẫu đứng nghiêm trong gió rét, thật lâu không cách nào hồi hồn.

Hài nhi tự mình thỉnh cầu hay sao?

Tại sao?

Tại sao? Tại sao?

Đinh Cẩm Vân đứng ở sau lưng Tạ mẫu cũng trợn tròn mắt, nàng thật là không ngờ Tạ Ung sẽ quyết tuyệt như thế.

Đinh Cẩm Vân ở Dương Châu đến ngày thứ hai thì bị cưỡng ép đưa về Kim Lăng,

Tạ Ung không chấp nhận mối hôn sự này, nhưng Đinh Cẩm Vân tự cho mình là nàng dâu chính thức được Tạ mẫu làm chủ đưa tới gia môn, viện cớ đó mà

mặt dày ở lại Tạ phủ - Kim Lăng, cứ không hiểu biết như vậy mà phải chịu đựng những tháng ngày khổ cực.

Đinh Cẩm Vân không nghĩ tới chính là, lúc ấy hộ tống nàng cùng tới Kim Lăng, còn có văn tự Tạ Ung dâng

lên hoàng thượng thỉnh cầu hủy bỏ Cáo Mệnh của mẫu thân.

Tạ Ung

xưa nay chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy, nhưng lần này hắn đã tức giận

đến cùng cực, rốt cuộc đã ra tay, Tạ mẫu quan tâm nhất chính là được

triều đình tứ phong, đó cũng chính là đả kích trí mạng đối với Tạ mẫu.

Sự tình náo loạn đến nông nỗi này, cũng là sỉ nhục lớn của Tạ phủ, việc

này đối với con đường thăng quan tiến chức trong tương lai của Tạ Ung là cực kỳ bất lợi.

Nhưng Tạ Ung không hề quan tâm, hắn không thể

tiếp tục dễ dàng tha thứ cho mẫu thân hồ đồ của mình được nữa, thật sự

nếu không để bà an phận lại, khi không lại còn hãm hại một cô gái vô tội thì hắn sẽ không nổi điên.

Đối phó với một người bảo thủ như Tạ

mẫu, thậm chí có chút cố chấp, thì cùng bà nói một đống lớn đạo lý gì đó đều là vô dụng, chỉ có làm cho bà đau thương, bất lực, thì bà mới có

thể tự phản tĩnh lại.

Đánh rắn bảy tấc, một kích trí mạng, đây là thủ đoạn mà xưa nay Tạ Ung dùng để đối phó với kẻ thù chính trị cùng

người ngoại giới, nếu như hắn xoay đầu lại để đối phó với đám phụ nhân ở nội trạch, sợ rằng không có ai là đối thủ của hắn, Tạ mẫu cũng giống

vậy.

Tạ mẫu đối với hắn và Nguyên Nghi Chi từng bước ép sát, hắn

từng bước thối lui nhún nhường, thậm chí lựa chọn ra ngoài, cuối cùng

còn bị buộc đến tuyệt cảnh, chỉ có thể đường cùng phản kích.

Vốn là Trạng nguyên chi mẫu muốn gì được nấy, nhưng lại luân lạc tới bước đường ngày hôm nay, trách được ai?

Oán trách không nghỉ, chửi loạn không ngừng, tạm thời có lẽ Tạ mẫu sẽ không thể nào tự mình hối cãi.

Tám tháng sau.

Tạ phủ, Dương Châu.

Trong phòng sinh ở nội trạch vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm thỉnh thoảng

của bà đỡ, từ lúc Nguyên Nghi Chi đi vào đến bây giờ đã qua ba canh giờ, Tạ Ung đi tới đi lui ở bên ngoài trên hành lang, vô cùng lo lắng bất

an.

Tạ Chiêu đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại nhón chân lên cố gắng nhìn ngó vào trong.

Tạ Ung bắt được lão đại phu cũng đang giống như mình chờ đợi bên cạnh, hỏi thăm: "Những sản phụ khác khi sinh đều kêu gào khàn cả giọng, tại sao

Nghi Chi lại mảy may không tiếng động? Nàng. . . . . Sẽ không có việc gì đâu!"

Vốn là muốn hỏi cái gì đó, thế nhưng cuối cùng hắn lại như bị thôi miên tự nói với mình —— Nghi Chi không có việc gì đâu, nhất

định sẽ không!

Trịnh thị Nguyên phủ vì để Nguyên Nghi Chi thuận

lợi sinh nở nên đã đặc biệt đưa tới hai bà đỡ nổi tiếng vô cùng có kinh

nghiệm, hơn nữa còn có Thánh Thủ vương cô là bà đỡ nổi tiếng khắp Dương

Châu đang ở bên trong, vì thế nên Nghi Chi sẽ không có việc gì!

Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu thưa thớt cười nói: " Vương cô đã từng đỡ đẽ cho rất nhiều sản phụ đều như vậy, dựa theo kinh nghiệm của bà ta thì

làm như vậy sẽ tiết kiệm được hơi sức cho sản phụ chuyên tâm khi sinh

nở, ngược lại sẽ an toàn hơn."

Tạ Ung ngẫm nghĩ lời ông ta nói, sau đó cũng cho là đúng gật gật đầu, Vương cô quả thật không giống người bình thường.

Trong lúc phụ tử Tạ Ung đang thấp thỏm lo âu, thì bên trong phòng sinh vang

lên âm thanh của trẻ con cất tiếng khóc, tiếng khóc véo von lanh lảnh,

bay bổng trong không khí, hiển nhiên là một đứa nhỏ khỏe mạnh.

Tạ Ung thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng vẫn vô cùng lo lắng.

Sau một lúc lâu, cửa phòng sinh được mở ra, một đứa trẻ đã được tắm rửa

sạch sẽ và bao bọc kỹ lưỡng được bế đi ra ngoài, mặt mày bà đỡ tươi cười hớn hở nói, "Chúc mừng Tạ lão gia, là một thiên kim, trắng trẻo mập mạp thật là khiến người thích yêu."

Tạ Ung liếc mắt nhìn tới vật nhỏ, vội vàng hỏi: "Chuyết tề khả an? Ta có thể vào trong không?"

Giọng của Nguyên Nghi Chi ở bên trong vọng ra: "Ta rất khỏe, trong này không

được sạch sẽ, chàng đừng có vào đây, ta không muốn chàng nhìn thấy dáng

vẻ xấu xí của ta vào lúc này đâu."

Tạ Ung dừng bước ở tại cửa ra vào.

Cho đến khi từng bồn máu được bưng đi ra, Nguyên Nghi Chi cũng được chăm sóc sạch sẽ, Tạ Ung mới được gọi vào bên trong phòng.

Đầu tóc Nguyên Nghi Chi đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm, tinh thần vẫn còn trông rất ổn, Tôn ma ma đã chuẩn bị đường đỏ cháo cùng