XtGem Forum catalog
Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326183

Bình chọn: 9.5.00/10/618 lượt.

g quen biết thì bây giờ cậu tới tìm tôi, tôi sẽ để cậu tới sao? Không sai, gần đây tôi đang lôi kéo mối buôn bán của đoàn xe, ra điều kiện gấp rưỡi, nhưng đây là tôi tự nguyện, liên quan gì đến các người?”

Quách Tĩnh tức giận đỏ mặt tía tai: “Chẳng lẽ anh không biết chuyện gì cũng đều có quy củ, làm thế người khác sao mà sống được?”

“Quy củ thì tôi thật đúng là không biết, tôi chỉ biết làm sao để tôi có thể sống mà thôi.” Chương Thỉ bỏ tay khỏi vòi nước, tắt đi sau đó xé giấy lau tay: “Nếu như tôi là cậu thì bây giờ sẽ không đứng đây hỏi tội tôi, mà là về giúp Trang Hào nghĩ cách giả quyết kìa.”

“Chuyện này Bàng Suất có biết không?”

Chương Thỉ cười nói: “Hắn bận việc kết hôn, ngay cả đoàn xe cũng chẳng có thời gian để ý tới, có biết hay không cũng chẳng sao, tôi và hắn chỉ có quan hệ hợp tác xây dựng Ngũ Hành đưa vào hoạt động mà thôi.”

Quách Tĩnh đưa ngón tay chỉ vào Chương Thỉ mắng: “Sao anh lại làm thế với Trang Hào chứ, đấy là công lao anh ấy vất vả gây dựng lên, sao anh lại làm như thế!?”

Chương Thỉ cười nói: “Tôi biết cậu ta không dễ dàng gì, nhưng tôi cũng đâu có dễ dàng, Chương Viễn nợ nhiều tiền như vậy, mà cậu ta lại là em họ của tôi không thể thay đổi được, nếu như Trang Hào cảm thấy tôi không xứng làm anh em thì về sau chúng tôi không cần gặp mặt cũng được.”

Nói đến Chương Viễn, Quách Tĩnh lập tức im lặng.

“Cậu nói Trang Hào vất vả, chẳng lẽ tôi sung sướng hay sao?” Chương Thỉ hỏi ngược lại.

Quách Tĩnh nhìn y: “Vậy anh cũng không thể sử dụng cách đó, sao có thể giật miếng cơm của anh em mình chứ? Anh có biết hơn tuần nay anh ấy không ra khỏi đoàn xe, áp lực từ đoàn xe khiến anh ấy sắp không thở nổi nữa rồi.”

Chương Thỉ thu lại nụ cười, cau mày nói: “Việc làm ăn là như thế, mỗi người phải có bản lãnh của mình, về phần đoạt mối làm ăn của cậu ta, tôi thấy rất có lỗi, nhưng tôi buộc phải làm như vậy.”

“Mày được lắm.” Quách Tĩnh giơ ngón giữa với Chương Thỉ, cười lạnh nói: “Mày thực ti bỉ, mày biết không, Trang Hào bây giờ ngày chỉ ăn có bữa cơm, tiết kiệm đến đâu thì hay đến đấy, tất cả đều dồn vào đoàn xe.”

Chương Thỉ nhíu mày.

Quách Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Đoạn tuyệt quan hệ anh em cũng tốt, về sau đừng gặp mặt Trang Hào nữa.” Quách Tĩnh xoay người bước ra khỏi phòng vệ sinh, trước khi ra khỏi cửa quay đầu lại nói: “Tôi nghĩ Bàng Suất chẳng khá hơn bao nhiêu đúng không? Đây là quà mừng hôn lễ của hắn đi?”

Cửa đóng lại thì Chương Thỉ ở bên trong thở dài, sau đó cũng ra khỏi phòng vệ sinh.

Hoa Kì ngồi ở trong phòng vô cùng khẩn trương, bọn họ nói chuyện một chữ cũng không thoát khỏi tai Hoa Kì, cậu vội vàng mặc quần đẩy cửa ra, đúng lúc lại thấy người đàn ông vừa xem Nhị Nhân Chuyển cũng đi ra từ phòng bên cạnh, hắn nhìn thấy Hoa Kì liền lúng túng cười một tiếng rồi nhanh chóng ra khỏi phòng vệ sinh.

Hoa Kì không thèm quan tâm, chạy như điên xuống cầu thang, bằng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, lúc ra cửa liền xin nghỉ rồi vội vã chạy tới đoàn xe của Trang Hào.

Hoa Kì chưa từng nghĩ hơn nửa tháng không gặp lại xảy ra nhiều việc đến thế, Chương Thỉ ngoài mặt như không có chuyện gì xảy ra, cũng không đem tình cảnh của Trang Hào nói với cậu, Hoa Kì ngồi ở trong taxi, càng nghĩ càng không yên lòng, bên tai rõ ràng quanh quẩn lời nói vừa nãy của Quách Tĩnh, Trang Hào mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm.

Xe taxi dừng trước đoàn xe, Hoa Kì trả tiền rồi chạy nhanh vào trong.

Phòng nghỉ còn sáng đèn, bên trong thỉnh thoảng có bóng người đi qua đi lại, Hoa Kì vội vàng chạy tới đẩy cửa ra thì đúng lúc thấy Trang Hào đang ngồi ghế hút mì tôm xì xụp.

Trang Hào sững sờ, tay cầm bánh màn thầu run lên, hỏi “Trễ như vậy rồi sao em còn tới?”

Hoa Kì đau xót, nói: “Không có chuyện gì, em nhớ anh nên đến thôi.”

Trang Hào cười cười: “Thời gian này tương đối bận rộn, đi sớm về trễ cũng không còn thời gian đi thăm em.”

Hoa Kì hít mũi một cái: “Không sao, em tự đến đây cũng được mà.”

“Ăn cơm chưa?” Trang Hào cúi đầu nhìn, trên tay chỉ còn nửa cái bánh màn thầu, lúng túng nói: “Em đến muộn quá chẳng chuẩn bị gì cho em ăn cả.”

Hoa Kì lắc đầu một cái: “Lúc nãy em ăn rồi.”

“À, vậy được, vậy anh ăn đây, vẫn còn đói.” Trang Hào xoay người, cúi đầu dồn sức húp tô mì, trong lòng Hoa Kì khó chịu thít chặt, từ từ đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, thuận thế liếc nhìn hộp thuốc chưa mở ở trên bàn, đó đã không phải là hiệu Hoàng Hạc lâu Trang Hào thích hút nhất, mà là hiệu kim cương chỉ năm tệ một hộp. Trang Hào ăn như hổ đói, giơ tay lên lau miệng sau đó mở bao thuốc lá rút một điếu thuốc ngậm trên môi, vừa châm lửa vừa liếc Hoa Kì. Anh hít sâu vài hớp nhả ra một làn khói: “Cả ngày hôm nay chưa được ăn cơm, thật đói bụng, ha ha ha.” Trang Hào vừa nói vừa cười.

Hoa Kì biết rõ anh đang cố gắng che giấu, không thể làm gì khác hơn là làm bộ như bình thường, ôm cổ của Trang Hào nói: “Anh, hôm nay em rất nhớ anh.”

Trang Hào hít một hơi thuốc, cười mắng: “Em nhớ anh đến thế cơ à.”

Hoa Kì hít mũi một cái: “Nhớ đến muốn hợp thành một.” Hoa Kì nghiêng đầu, miệng dính vào mặt Trang Hào từ từ liếm, lúc liếm tới khóe miệng th