XtGem Forum catalog
Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325951

Bình chọn: 7.5.00/10/595 lượt.

ó thể tới đón em một chút không?”

“Con mẹ nó chứ, cậu tới thật?” Quách Tĩnh kinh ngạc vô cùng.

“A, em tới đây, anh tới đón em đi, em ở cửa một quán cháo gần nhà ga, gọi là gì nhỉ. . . . . .” Hoa Kì liếc nhìn bảng hiệu cửa hàng nói: “Là Hỉ Lai .”

“Chờ.” Nói xong, Quách Tĩnh liền cúp điện thoại.

Hoa Kì thanh toán tiền điện thoại, khiêng balo lên lưng đến bậc thang trước cửa quán cháo ngồi xuống, cậu quay đầu lại liếc nhìn quán cháo, mặc dù đã là nửa đêm nhưng bên trong không thiếu khách, Hoa Kì theo bản năng sờ bụng một cái, cả đêm không ăn gì thật là có chút đói bụng, nhưng Hoa Kì không chịu bỏ ra phần tiền này, an vị ở tại cửa ra vào chờ.

Nửa giờ sau Quách Tĩnh vội vã tới đây.

“Quách ca, ở đây này.” Hoa Kì vội vàng đứng lên, phất phất tay.

“Thao” Quách Tĩnh đến gần hùng hùng hổ hổ nói: “Cậu thật sự tới, khó trách Trang Hào không để tôi nói cho cậu biết.”

Hoa Kì ngẩn ra: “Vì sao không để anh nói cho em biết?”

Quách Tĩnh liếc mắt: “Anh ấy nói, nếu như nói cho cậu biết, bảo đảm cậu sẽ tìm đến, tôi không tin nhưng kết quả cậu thật đúng là tới.”

Hoa Kì cười xuân về hoa nở: “Anh ấy không tới đây?”

Quách Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Anh ấy còn chưa tan làm đâu, tôi dẫn cậu về thôi.”

Hoa Kì vội vàng khiêng balo lên lưng đi cùng Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh liếc nhìn balo trên người Hoa Kì, cau mày nói: “Cậu mang gì tới đó? Dọn nhà à?”

“Không có gì, chỉ là quần áo.” Hoa Kì cợt nhã đi xuống bậc thang, sải bước đi về phía trước.

“Cậu là đồ ngốc sao, đi theo tôi.” Quách Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đón một chiếc taxi, chở Hoa Kì chạy tới nơi ở hiện tại của hắn và Trang Hào.

Trang Hào cùng Quách Tĩnh đi tới nơi này tìm một căn phòng trong thành phố, là một căn phòng nơi lầu hai, còn là loại thập niên tám mươi, có vài chỗ nhìn đã rách nát.

“Ai nha, phòng này thật dọa người, giống như quỷ lâu vậy.” Hoa Kì đứng ở dưới lầu ngước đầu nhìn lên.

Quách Tĩnh thanh toán tiền xe, đi tới nói: “Phòng như vậy mà một tháng phải bảy tám trăm đấy.” Quách Tĩnh vừa nói vừa đi tới cửa cầu thang.

Hoa Kì đi theo, rẽ một cái đi vào hành lang dài, trong hành lang lấm tấm màu đen một cái bóng cũng không có, Hoa Kì cứ gập ghềnh tiếp tục đi theo Quách Tĩnh, đi tới một gian phòng thì Quách Tĩnh dừng bước lại: “Anh cậu trở lại.” Nói xong, Quách Tĩnh đưa tay kéo cửa ra. Trang Hào cùng Quách Tĩnh nửa tháng trước rời khỏi thành phố đi tới thành phố mới, tìm được 2-3 người bạn trước đây quen biết, lúc này mới thuê căn phòng ở thần hai gần trung tâm thành phố, phòng thuê một tháng 700, tiền điện nước tính riêng. Phòng không tính lớn, cỡ ba mươi mét vuông, là cái loại mở cửa chỉ có phòng ngủ kia…, bên cạnh cửa sổ là kệ bếp đơn giản, còn lại chẳng có gì, ngay cả giường cũng không có.

Tường trong phòng dán từng lớp ni lon màu sắc rực rỡ, Hoa Kì nhớ vật này có một tên gọi rất tao nhã, tên gì nhỉ, hình như là gọi Tatami ? Mà lúc này Trang Hào đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt để bàn nhỏ bốn chân, phía trên bày hai phần bát đũa, trong nồi sắt mì sợi đầy ắp, bên cạnh còn có một chén trứng gà chiên nhỏ, ngửi thấy mùi hương xông vào mũi.

Trang Hào đang gắp mì bỏ vào chén, nghe được tiếng mở cửa cũng không nghiêng đầu nhìn xem, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi cậu còn đi đâu?”

Quách Tĩnh cởi giày ở cửa ra vào, vào nhà lúc bất đắc dĩ nói: “Anh đoán trúng rồi.”

“Đoán trúng? đoán trúng cái gì?” Trang Hào tò mò ngẩng đầu, tầm mắt vừa tới cửa Trang Hào liền nhìn thấy Hoa Kì đeo balo to trên lưng, đứng ở cửa nhe răng toét miệng cười khúc khích: “Ca, em tới rồi.”

Sắc mặt của Trang Hào trắng xanh liền trầm xuống: “Không phải đã nói cậu đừng để cậu ấy biết rồi sao, sao cậu vẫn nói.”

Quách Tĩnh nhún nhún vai, ngồi xếp bằng ở đối diện Trang Hào: “Em nhàn thấy sợ.”

“Tôi cũng thấy thế.” Trang Hào hung hăng trợn Quách Tĩnh một cái, quay đầu về phía Hoa Kì nói: “Còn đứng ở cửa làm gì? Cởi giày vào đi.”

Hoa Kì vội vàng cởi giày, chân không đi tới.

“Lại không mang vớ?” Trang Hào nhìn chằm chằm chân của Hoa Kì, cau mày nói.

Hoa Kì cong cong ngón chân, cười láo lĩnh nói: “Mùa đông còn không mang huống chi sắp tới mùa hè.” Hoa Kì trở tay đặt balo xuống đất, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Trang Hào: “Má ơi, mệt chết em.”

Trang Hào hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại ăn sợi mì: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn, từ tối đến giờ cũng chưa ăn.” Hoa Kì chép chép miệng, nhìn chằm chằm cái bàn nói: “Cho em một chén đi?”

Trang Hào lạnh lùng nói: “Đáng đời, tự tìm.” Trang Hào mắng thì mắng nhưng vẫn cầm lấy chén không bên cạnh gắp cho Hoa Kì một chén mì đầy đặt ở trước mặt cậu nói: “Ăn đi.”

“Haiz, anh đem chén của em cho Hoa Kì rồi, vậy em dùng gì để ăn?” Quách Tĩnh oán tránh nói.

Trang Hào cười cười: “Cậu ăn nồi đi.”

“Con mẹ nó chứ, anh xem em là heo à?” Quách Tĩnh thở dài: “Thôi, hai người ăn trước đi, để cho tôi một hớp là được, dù sao tôi cũng không quá đói.” Nói xong, Quách Tĩnh kéo một cái chăn qua, cuốn cuốn đệm ở sau lưng, lúc nằm lên còn nói: “Buổi tối hai người nằm chung chăn đi, đừng hòng cướp chăn của tôi.”

“Quách ca anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không