
g)
Bàn tay trên lưng càng ngày càng nóng, Hàn
Tranh ngồi chồm hổm trên mặt đất, nâng mắt nhìn Chu Thương Thương:
“Thương Thương, anh muốn hôn em.”
Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Hàn Tranh,
sau đó phát hiện “Hôn” trong lời nói của Hàn Tranh cùng với sự lý giải
của cô tựa hồ không giống nhau. Đợi tới lúc Hàn Tranh bắt đầu thay đổi
hành động, Chu Thương Thương thiếu chút nữa từ trên ghế dựa nhảy dựng
lên.
Chu Thương Thương chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, hai tay cô cầm lấy tay vịn, thần sắc nghiêm nghị ngăn lại Hàn Tranh, biểu tình nghiêm túc giống như một đạo sĩ: “Hàn Tranh,
anh đừng xằng bậy. . .” Âm cuối không cẩn thận run rẩy vài cái.
Hàn Tranh ngẩng đầu, đặc biệt xấu xa chớp chớp mắt: “Thương Thương, anh cái gì cũng không có làm a.”
Đúng, đích thật là cái gì cũng chưa làm, anh
chỉ là không cẩn thận đưa tay với tới dưới áo ngủ cô, không cẩn thận mò
lấy bên trong sườn đùi cô, không cẩn thận. . .
Chu Thương Thương không được tự nhiên xoay mặt qua.
Hàn Tranh lại phủ người lên, mồm miệng lại tự
liếm phi liếm dây dưa đường nét vành tai cô, hơi thở nóng rực liên miên
không dứt phun vẩy ra, trăng tròn hoa thắm, Chu Thương Thương bị trêu
chọc cũng có chút hứng thú như vậy, chỉ là như trước im lặng không lên
tiếng giả bộ làm đạo sĩ.
Hàn Tranh đè thấp thanh âm, giọng điệu dịu dàng lại ngả ngớn nói: “Thương Thương, có chút tính yêu sẽ không tổn thương
đến em bé.”
Chu Thương Thương tâm viên ý mã “Ừ” một tiếng,
Hàn Tranh đưa mặt qua, cắn cắn khóe miệng cô, cắn một lúc, đầu lưỡi liền chảy đi vào, cuồn cuộn quấn lên đầu lưỡi Chu Thương Thương, mút lấy.
Chu Thương Thương càng thêm tâm viên ý mã, đẩy ra Hàn Tranh: “Thập Nhất, về phòng trước, có chút lạnh.”
Hàn Tranh rời khỏi miệng Chu Thương Thương,
khóe miệng chảy ra một sợi nước bọt màu trắng bạc, anh lần nữa liếm liếm môi Chu Thương Thương, sau đó mang cô ôm lấy, hướng vào bên trong đi
đến.
Trở lại gian phòng, Hàn Tranh tiếp tục thân
mật, Chu Thương Thương bị anh hôn đến thân thể một trận mềm mại một trận tê dại, cả người giống như cái rây, run lên run lên.
Qua một lúc, Hàn Tranh lại bắt đầu nghiêm mặt
nắm tay Chu Thương Thương sờ soạn xuống thân dưới của mình, nơi đó sớm
đã nổi lên gân xanh, cứng rắn lại nóng hổi, nắm ở trong lòng bàn tay,
vừa nhảy vừa nhảy.
Hàn Tranh ở bên tai Chu Thương Thương nhẹ nhàng nói: “Thương Thương, giúp anh chút, có được hay không. . .”
Chu Thương Thương trầm mặc mà chống đỡ, Hàn Tranh đã nắm tay cô, từng chút từng chút vuốt ve.
Đã lâu không có làm, cho dù không phải là cái
loại tính yêu nguyên thủy này, lúc đi ra, Hàn Tranh cũng có loại thỏa
mãn trước nay chưa từng có, khi kết thúc còn ôm Chu Thương Thương:
“Thương Thương ngoan, thực sự là sung sướng chết anh.”
Hàn Tranh trước mang Chu Thương Thương vệ sinh
sạch sẽ, sau đó lại vào phòng vệ sinh tắm lại một lần, lúc đi ra, Chu
Thương Thương đã ngủ, Hàn Tranh nhẹ tay nhẹ chân nằm thẳng bên cạnh Chu
Thương Thương.
Hàn Tranh tựa ở đầu giường, có chút ngủ không
yên, không biết có phải bởi vì giống đực tinh hoàn chứa đựng nhiều quá
hay không, tuy rằng vừa phóng ra một chút, anh vẫn còn có chút phiền
lòng.
Nhắm mắt lại, cảm thụ sung sướng vừa nhảy ra
lại từng vòng từng vòng nổi lên, vừa rồi bảo Chu Thương Thương giúp anh, Hàn Tranh cũng sợ Chu Thương Thương mệt, cho nên tốc chiến tốc thắng mà kết thúc.
Nói như thế nào đây, mở một bữa tiệc, tuy rằng ăn được thịt, thế nhưng ăn ít a.
Hàn Tranh khô nóng nhìn Chu Thương Thương đã ngủ sâu, lần nữa đứng lên đi về phía phòng vệ sinh.
Lần thứ hai, dựa vào năm ngón tay cùng sức
tưởng tượng, lúc đi ra tuy rằng không có sảng khoái đầm đìa như lần đầu
tiên vậy, nhưng cũng hơi chút giảm bớt khốn cảnh, tránh khỏi tâm phiền
Bà xã mang thai, thân là chồng, khổ không nói nổi, cái gì là khổ không nói nổi, chính là có khổ mà nói không nên lời.
Khi Hàn Tranh lần thứ hai nhẹ tay nhẹ chân leo
lên trên giường, đem Chu Thương Thương nhẹ nhàng ôm vào trong lòng mình, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, một tiếng khe khẽ của Chu Thương Thương kêu
ra làm cho anh cả người cứng lại rồi.
Cái gì là khổ không nói nổi, giờ khắc này, Hàn Tranh mới thật sâu sắc cảm thụ được biểu đạt của cái từ khổ này.
Anh kinh ngạc nhìn Chu Thương Thương đang ngủ
say, nghĩ thầm, Thương Thương ngủ mơ rốt cuộc mơ thấy cái gì, mới có thể kêu ra tên củaTô Dần Chính đây.
“Dần Chính. . .” Hai chữ khe khẽ này, tựa như một khối băng, trong nháy mắt đâm tới trái tim Hàn Tranh.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Tranh thật là
hạnh phúc, hạnh phúc đến thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của Tô Dần
Chính, cũng thiếu chút nữa đã quên 14 năm của Chu Thương Thương với Tô
Dần Chính, càng thêm quên, nếu như không có con, Chu Thương Thương căn
bản sẽ không cùng anh phụng tử thành hôn. . .
Rõ ràng đã tiếp thu tốt sự thực, nhưng giờ khắc này Hàn Tranh có chút khó có thể đối mặt, rõ ràng trước khi ngủ, anh
với cô còn làm chuyện vợ chồng, ân ái như vậy, thân mật như vậy.
Người sẽ có lòng tham a, anh cúi đầu nhìn Chu
Thương Thương, trong bóng đê