
ớ tới người đàn ông trước mắt
này là ai, cùng với chính mình đang ở nơi nào.
Cô nhẹ thở một hơi, đồng thời thả lỏng thân thể cứng ngắc. Cô nhìn gương mặt đang ngủ trước mắt, sau đó cúi đầu, thong thả xốc chăn bông trên người lên, nhìn chính mình thân thể trần trụi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Ông trời, tại sao có thể như vậy chứ?
Cô mặt nhăn lại, lộ ra biểu tình không xong.
Cô hoàn toàn không
biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào phát sinh, cô rõ ràng chỉ là
nghĩ đến mượn thân thể ấm áp mà dựa vào không phải sao?
Như thế nào lại mơ hồ cùng người đàn ông này làm chuyện yêu chứ?
Lần này chết thật sự
là thảm, lần đầu tiên cùng hắn phát sinh quan hệ, có lẽ còn có thể dùng
“say rượu loạn tính” để biện minh, nhưng mà tối hôm qua hết thảy mọi
chuyện nên giải thích như thế nào?
Cô ảo não ôm lấy đầu, hối hận không kịp âm thầm rên rỉ. Cô nhất định sẽ bị Vu Hi mắng chết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Tỉnh Vu Hiểu nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ nửa ngày vẫn không thể nghĩ được một cái cớ gì hay, đối sách gì tốt.
Tóm lại, vẫn là về nhà trước nói sau, nếu thật sự bị Vu Hi bắt kể lại chuyện tối hôm qua, cô
sẽ nói tối hôm qua mình ngủ ở nhà chị Trương , thảo luận công tác kế
tiếp,thế là được. Nếu nói dối bị Vu Hi vạch trần, vậy…… Vậy……
Ai, tóm lại thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhìn làm là được.
Cô nhìn người bên cạnh vẫn ngủ sau, thật cẩn thận đem chăn bông xốc lên, sau đó hết sức nhẹ
nhàng lấy cánh tay hắn đang ôm bên hông mình xuống, nhẹ nhàng đứng dậy
đem hai chân đặt xuống giường.
Làm đến nơi đến chốn
xong, cô đứng dậy, nhưng giây tiếp theo bên hông lại đột nhiên cảm nhận
được một cỗ khí lực, giống như trời đất xoay chuyển, cô lại lần nữa nằm
thẳng lại trên giường, trên người còn bị một người đè ép,chính là người
mà cô vẫn nghĩ còn đang ngủ say, lầu ba tiên sinh.
“ Cô lại muốn bổn cũ soạn lại?” hắn mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô, tiếng nói do vừa tỉnh ngủ mà có vẻ hết sức trầm thấp.
“ Thực xin lỗi, tôi
làm động đến anh sao?” Tỉnh Vu Hiểu trước giải thích, sau đó mới nháy
hai mắt vô tội hỏi: “ Cái gì bổn cũ soạn lại?”
“ Cô lại muốn không từ mà biệt sao?” hắn đổi loại phương thức nói.
“ Không từ mà biệt?”
Tỉnh Vu Hiểu trừng mắt nhìn, bỗng dưng nhớ tới chuyện buổi sáng hôm qua.
“ Thực xin lỗi, thực
xin lỗi!” cô vội vàng hướng hắn giải thích, nói: “ Ngày hôm qua tôi
không phải cố ý đi không cáo biệt, tôi vốn là muốn lên lầu khóa cửa, ai
biết Vu Hi ,chính là em gái của tôi, cô ấy đột nhiên gọi điện thoại trở
về nhờ tôi đi bồi Gia Quân, Gia Quân là bằng hữu tốt nhất của Vu Hi, gần đây bởi vì thất tình, cảm xúc không ổn định, cho nên Vu Hi vẫn thực lo
lắng cho cô ấy, ngày hôm qua cô ấy quả nhiên …”
“ Đủ.” Viên Diệp không kiên nhẫn ngắt lời cô, “ Cô vừa mới nói cô lên lầu đi khóa cửa? Chẳng
lẽ cô cũng ở tại tám lầu nhà trọ này?” hắn hoài nghi nhìn cô.
“ Đúng rồi, tôi ở tại lầu tám.”
Hắn nhìn cô không chớp mắt, tựa hồ muốn từ trên mặt cô nhìn ra dấu hiệu nói dối. Nếu cô ta
thật sự ở tại lầu tám, không có đạo lý nào hắn ôm cây đợi thỏ một thời
gian dài như vậy cũng không thấy cô xuất hiện.
Công tác của tôi là phiên dịch giả sách ngoại văn……
Những lời cô nói tối
hôm qua đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn vang lên, làm cho hắn trong nháy
mắt bừng tỉnh đại ngộ thông suốt hết thảy.
Nguyên lai công tác
của cô không cần ra khỏi cửa, mà cuộc sống hằng ngày cần gì lại có một
người em gái có thể hỗ trợ thu xếp, căn bản là không cần cô ta động chân động tay. Nếu thật sự là như vậy, vậy có thể giải thích hết thảy.
“ Một tháng qua, cô đều nhốt mình trong nhà công tác?” vì chứng thật suy đoán của mình, hắn mở miệng hỏi.
“ Anh làm sao mà biết?” Tỉnh Vu Hiểu hai mắt trợn lên, lộ ra biểu tình không thể tin được.
Phản ứng của cô chứng
minh điều hắn vừa phỏng đoán, nhưng này cũng không thể đại biểu cái gì,
nhất là hắn căn bản là còn không có kiểm chứng lời nói của cô có phải là thật hay không.
Hắn có chút đăm chiêu nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên xoay người rời khỏi cô, đứng dậy xuống giường.
“ Cô có thể đi rồi.” hắn ngữ khí rất lạnh mạc.
“ Úc.” Mặc dù có điểm
theo không kịp tốc độ thay đổi bất thường của hắn, nhưng Tỉnh Vu Hiểu
vẫn như cũ từ trên giường đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Khi cô mặc quần áo,hắn đã mở cửa,đi ra khỏi phòng, mà cô mặc quần áo xong, cũng ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã ngửi thấy từng trận mùi cà phê,khiêu khích cái mũi của mình.
Cô đi vào phòng khách, thấy hắn đang ở trong quầy bar pha cà phê, nhìn thấy cà phê làm cho cô
không khỏi ứa nước bọt, nhưng cô cũng không quên mình phải mau chóng về
nhà.
“ Tôi đi đây.” Đè
xuống ý muốn lưu lại uống cà phê, Tỉnh Vu Hiểu mở miệng nói với hắn,
thấy hắn không hề phản ứng, vì thế lại bồi thêm một câu, “ Tối hôm qua
cám ơn anh.”
Cô thêm vào câu nói
kia làm cho Viên Diệp nhịn không được ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một
cái, mà cô nhìn thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, lập tức mỉm cười đối hắn
vẫy tay, sau đó mới xoay người rời đi.
Viên Diệp phát hiện
chính mình đã sắp quen với những