
Trời ạ, trời ạ, trời ạ! Cô rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy?
Cô hiện tại rốt cuộc
nên làm cái gì bây giờ? Cô chưa từng nghĩ tới chính mình nhưng lại làm
ra chuyện cường bạo đàn ông, loại sự tình này…… Úc, trời ạ, cô thật sự
rất muốn chết.
Chuyện này cô tuyệt
đối không thể để Vu Hi biết, nếu không, không chỉ cô sẽ có phiền toái,
ngay cả người đàn ông ngoài phòng kia cũng có khả năng bị liên lụy, hơn
nữa kết cục khẳng định so với cô còn thảm hơn. Hơn nữa việc này căn bản
hắn không sai, cô mới là kẻ đầu sỏ,“dùng sức mạnh” với người đàn ông kia nha.
Ô…… Thật muốn khóc,
thật muốn chết nha, nhưng mà như vậy căn bản là không giải quyết được
vấn đề, việc duy nhất cô hiện tại có thể làm chính là giải thích cùng
với chịu trách nhiệm.
Sau khi ôm đầu ngồi ở
trên giường thống khổ sám hối một lúc lâu, Tỉnh Vu Hiểu rốt cục vẻ mặt
cầu xin theo trên giường đứng lên, nhặt quần áo trên sàn, từng thứ,từng
thứ một mặc lên,sau đó vẻ mặt như là tội nhân muốn đi lĩnh tội hướng
phòng nghỉ bên ngoài đi tới.
Trong phòng khách, người đàn ông vô tội bị cô cường bạo kia (), gương mặt lạnh lùng đang ngồi ở sô pha. Hắn nghe thấy tiếng bước chân
của Tỉnh Vu Hiểu, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô một cái, khiến cô sợ tới
mức đột nhiên cả người cứng ngắc đứng ở tại chỗ, không dám cử động dù
chỉ một chút.
Bốn phía nhất thời lâm vào một mảnh trầm tĩnh, làm cho cô ngay cả hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận, không dám dùng sức nhiều.
Nhưng cô cũng biết như vậy sợ hãi rụt rè căn bản là không giải quyết được sự tình, Sự việc này là do cô làm ra, cô sẽ phụ trách giải quyết nó. Cá tính của cô tuy rằng mơ hồ, nhưng không phải một kẻ thiếu trách nhiệm.
Hít sâu một hơi, cô kiên định bước từng bước đến trước mặt hắn, sau đó khom người thật sâu chào.
“ Thực xin lỗi, tôi sẽ phụ trách.”
Phản ứng của cô hoàn
toàn ngoài dự đoán của Viên Diệp, làm cho hắn nhịn không được nhíu
mày,nhưng giây tiếp theo hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“ Thật sự là rất giỏi.” hắn khóe môi giơ lên một tia cười lạnh, thong thả mà châm chọc vỗ tay nói.
Tỉnh Vu Hiểu mở to mắt, lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu mà nhìn hắn.
Hắn là đang khen ngợi cô thái độ dũng cảm phụ trách thực rất giỏi sao? Cô có nên hướng hắn cảm ơn hay không? Ân, hẳn là có đi.
“ Ách, cám ơn.” cô ngại ngùng gật gật đầu với hắn.
Viên Diệp hoàn toàn
không thể khống chế chính mình mà giật mình trợn to hai mắt thẳng tắp
trừng trừng nhìn cô. Người phụ nữ này đang làm cái quỷ gì vậy?
“ Cô cho là giả ngu sẽ không có chuyện gì sao?” hắn phục hồi tinh thần lại lạnh giọng trào phúng nói.
Tỉnh Vu Hiểu lập tức
dùng sức lắc đầu, chợt lại dùng lực gật đầu. “ Tôi sẽ phụ trách, thật
sự.” Cô nghiêm trang hướng hắn hứa hẹn.
“ Cô thực cho rằng tôi ngu xuẩn như vậy trúng kế của cô ?” Viên Diệp cười lạnh nhìn cô.
“ Trúng kế?” Vu Hiểu trừng mắt nhìn, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.Hắn không phải là nghĩ đến cô nói muốn phụ trách, kỳ thật chính là muốn lấy cớ đào tẩu đấy chứ ?
“ Anh
hiểu lầm, tôi là thật sự muốn phụ trách, tuyệt đối không phải nói lấy lệ để có lý do rời đi, thật sự.” cô còn cam đoan với hắn.
“ Tôi tin tưởng,” hắn chế giễu nói, “ Bởi vì cô căn bản là muốn phụ trách với tôi không phải sao?”
Tuy rằng cách nói của
hắn có điểm kỳ quái, nhưng ý muốn phụ trách của cô cũng là thật sự, cho
nên cô dùng sức gật đầu với hắn, tỏ vẻ mình đối với việc này vô cùng
thành thực.
“ Không cần.” Viên Diệp hừ lạnh.
“ Sao?” Tỉnh Vu Hiểu
ngây ngốc ngạc nhiên một chút, mở to mắt nhìn hắn , “Không cần?” cô thật cẩn thận nhìn hắn hỏi, trên mặt rõ ràng không xác định.
“ Đúng vậy, chuyện này không cần cô phụ trách.” hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói với cô.
“ Không cần phụ trách?” cô cẩn thận lặp lại lời hắn nói.
“ Cô thực thất vọng?” hắn nhướng mày hỏi.
Thất vọng? Cô lập tức dùng sức lắc đầu, cả người cao hứng thiếu chút nữa muốn bay lên.
Hắn nói không cần cô phụ trách a! Cô không phải đang ở trong mộng đi?
“ Anh thật sự là người tốt!” cô đột nhiên đi nhanh tới trước mặt hắn, kích động nắm lấy hai
tay của hắn dùng sức lắc lắc, “ Cám ơn anh, cám ơn anh!”
Viên Diệp trở tay
không kịp, lại một lần bị phản ứng của cô dọa sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn nói không ra lời. Hắn trừng mắt nhìn cô, trong mắt nhanh chóng che kín đề phòng.
Cô ta thật sự sao? Cô
ta cố ý tiếp cận hắn, chẳng lẽ không phải vì có ý đồ với hắn sao ? Vì
sao sau khi nghe thấy hắn nói không cần phụ trách, cô lại cao hứng thành cái dạng này? Cô ta có phải đang diễn trò hay không?
Đúng vậy, cô ta nhất
định là đang diễn trò, nếu không khi nãy mất đi cơ hội phụ trách với hắn mà cô trăm phương nghìn kế tính toán, cô hẳn là rất thương tâm khổ sở
vì kế hoạch của chính mình thất bại, làm sao có thể còn cười được chứ?
Cô ta sở dĩ còn cười
được, nói vậy chỉ có một lý do, cô ta tuyệt đối phải là mỹ nhân rắn rết
giỏi về tâm kế, hắn nhất định phải cẩn thận ứng phó.
“ Nếu chúng ta song
phương đều đồng ý cô không cần phụ trách, như vậy xin mời rời đi.” hắn
rút tay lại, lãnh đạm hướng phía ngoài cửa làm một động