XtGem Forum catalog
Tẩm Quân

Tẩm Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328330

Bình chọn: 8.00/10/833 lượt.

mặt Hoa Phi: “Nô tỳ tham kiến Hoa Phi nương nương.”

“Thế nào?” Hoa Phi cao ngạo hỏi.

Cung nữ kia nhanh chóng trả lời: “Chỉ sợ khó mà cứu được, tuy Chu Thái y đã khẳng định với Hoàng thượng là sẽ chữa được, nhưng vừa rồi bắt mạch

cho Tuyết Phi, hắn vẫn mặt nhăn mày nhó, nói là thuốc này từng có hiệu

quả với một bệnh nhân bị sốt cao làm mất trí, không biết vì sao đến lượt Tuyết Phi một chút hiệu quả cũng không có.”

Hoa Phi nghe xong, khẽ cười đắc ý.

Khinh Tuyết tất nhiên là biết cô ta đang cười cái gì, nhất định là cô ta đang đắc ý chuyện đã hạ độc Mạn đà la hoa với nàng.

Chỉ sợ cô ta không biết, độc này, đã bị Chu Đãi giải hết rồi.

Hẳn là cô ta nên hối hận, tại sao không hạ một loại độc chết người!

Người chết rồi thì sẽ không còn chút tính uy hiếp nào nữa.

Hoa Phi tao nhã bước đi, cố tình ra vẻ cao quí.

Khinh Tuyết chỉ đứng đó, cười ngây dại, xong lại chạy về phía vườn hoa quế.

Dõi mắt ra cửa sổ, Khinh Tuyết chờ, chờ người kia đến, chờ thời cơ đến.

Giả điên mãi không phải biện pháp, chuyện này, phải giải quyết dứt khoát cho xong. Nàng không xác định được, cái gọi là năng lượng tình yêu của

Hách Liên Bá Thiên có thể duy trì trong bao lâu, nàng thật sự không dám

tin tưởng vào hiện thực, nàng đang là một kẻ điên, hắn làm sao có thể

yêu nàng chứ.

Nàng ngẩn người nhìn sắc trời dần tối, tay cầm một đĩa bánh điểm tâm, kỳ thật ăn nhiều đồ ngọt ngấy lắm, nhưng nàng chẳng có lựa chọn nào khác

ngoài việc này. Nàng không biết phải làm gì bây giờ, chỉ khi tay chân

lấm bẩn, nàng mới che dấu được tâm tư.

Rốt cục, người kia cũng bước vào tầm mắt nàng. Nàng chỉ biết, cô ta sẽ không buông tay, ít nhất cũng phải đến nhìn một chút.

Quả thế.

Linh Phi vẫn như trước kia, khoác trên người là bộ cung phục màu trắng

trang nhã mà yêu kiều, mắt to, gương mặt mỹ miều, tinh hoa rạng rỡ, nhìn qua lại ngỡ tiên nữ xuống trần.

Nhưng hình như hôm nay tâm trạng tiên nữ có chút sầu não.

Hoa Phi đắc thế, không có khả năng sẽ kéo Linh Phi nổi cùng.

Tình cảm Hách Liên Bá Thiên dành cho cô ta vốn chẳng nhiều nhặn gì, thêm những chuyện đã xảy ra, cảm xúc với cô ta đương nhiên là càng lúc càng

kém.

Hắn làm sao có thể hồi tâm chuyển ý chứ.

Cô ta đi tới cửa thì bảo cung nữ đứng lại, tiến vào một mình.

Khinh Tuyết cười thầm, chỉ nhìn cô ta chằm chằm. Cô ta đi đến trước mặt

nàng thì ngồi xuống, đưa tay lấy một miếng điểm tâm, không phải để ăn,

mà là để xem xét cẩn thận một phen, sau đó đưa mắt đánh giá Khinh Tuyết

một cách tỉ mỉ.

Rốt cục, cô ta thở hắt ra. Lên tiếng: “Lâu Khinh Tuyết, ngươi thật sự điên rồi sao?”

Không gian lặng như tờ, tất cả cung nữ đã bị Linh Phi đuổi ra ngoài hết.

Khinh Tuyết cười, miếng điểm tâm trong mồm còn chưa nuốt xuống, thanh âm có chút mơ hồ: “Ngươi nói thử xem?”

Bề ngoài si ngốc ngây dại, nhưng lời lẽ lại rõ ràng rành mạch.

“Ngươi giả vờ?” Dường như Linh Phi vô cùng kinh ngạc, có lẽ tuy là cô ta có ý định đến dò hỏi Khinh Tuyết, nhưng hoàn toàn không ngờ đến chuyện

thật sự thăm dò ra chuyện Khinh Tuyết không điên.

Trong nháy mắt mặt cô ta trở nên biến sắc.

Một đống suy nghĩ xô vào đầu cô ta.

Khinh Tuyết chỉ nhìn mà chẳng nói lời nào.

“Không thể tưởng tượng được là ngươi giả điên!” Cô ta sợ hãi, nhìn Khinh Tuyết chằm chằm với vẻ không thể tin, dường như không tin vào mắt mình

nữa.

Khinh Tuyết cười khẽ, thản nhiên như trước kia, vài phần tuệ trí, vài phần trong sáng, khiến kẻ khác phải giật mình.

“Ta là giả điên.” Nàng nói.

“Tại sao ngươi lại cho ta biết, ngươi không sợ ta tìm Hoa Phi nghĩ cách đối phó ngươi!” Linh Phi nói, sợ hãi thật sự.

“Ta không sợ.” Khinh Tuyết quay sang tặng cho cô ta một nụ cười quyến rũ.

“Tại sao?” Linh Phi hỏi.

Khinh Tuyết chỉ cười nhạt, đôi mắt trong veo, nhìn cô ta, cũng không giải thích.

Linh Phi tuy cũng tính là thông minh, nhưng nếu luận về tâm kế chân chính, thủy chung vẫn kém một bậc.

Thế nên, nàng không lo lắng Linh Phi sẽ đoán ra động cơ của bản thân.

“Ngươi đoán đi?” Khinh Tuyết nói.

“Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn ta hợp tác với ngươi đối phó với Hoa Phi?” Linh Phi suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ được đáp án này, liền hỏi.

Khinh Tuyết cười ôn hòa, gật gật đầu: “Đúng là như thế, kỳ thật ta biết, lúc này ngươi đang rất buồn phiền, trong lòng Hoàng thượng có vướng mắc với ngươi, làm sao có thể sủng ái ngươi chứ? Trong hậu cung này, không

có ngươi và ta, như vậy chỉ còn Hoa Phi đắc thế, thành nữ nhân uy quyền

nhất hậu cung, mặc dù ngươi giúp Hoa Phi, nhưng Hoa Phi không có khả

năng sẽ giúp ngươi đoạt lại sự sủng ái.”

Khinh Tuyết nói đến đây thì dừng một chút, cố tình bí ẩn, như tăng độ

tin cậy cho lời nói của mình, nàng chậm rãi nói tiếp: “Không có nữ nhân

nào lại tình nguyện giúp một nữ nhân khác tranh giành tình cảm với mình, huống chi kẻ đó lại là Hoa Phi!”

“Rồi sao nữa, ngươi cũng là nữ nhân, ta cứu ngươi rồi ngươi sẽ giúp ta

sao, hơn nữa, nếu chuyện này công khai ra, ta cũng có phần, đã chắc gì

Hoàng thượng sẽ lại sủng ái ta.” Linh Phi tự cho là thông minh hỏi lại.

Khinh Tuyết cười thầm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Lần trước, là bả