
ân, còn thấy động lòng!” Nữ nhân kia đi tới trước mặt Khinh Tuyết.
(Ban Cơ có lẽ là Ban Chiêu, một nữ sử gia có tiếng đời Hán, Tạ Đình là
Tạ Đạo Uẩn, con nhà thế phiệt đời nhà Tấn (265-419), ý nói Khinh Tuyết
không quyến rũ kiểu lẳng lơ thấp hèn mà thanh cao quí phái)
Trong lòng Khinh Tuyết biết, nếu đã làm được quý phi, tất không phải
người đơn giản, không dám khinh thường, vì thế chỉ khiếp sợ nhẹ nhàng
cười: “Hoa Phi nương nương quá lời, thiếp thân làm sao sánh được với vẻ
đẹp diễm lệ và sự quí phái của nương nương! Quả thực là nương nương diễm lệ vô song, thiếp thân vĩnh viễn không bằng!”
Những lời nịnh hót này có ai là chưa từng nói, khi nàng còn ở Lâu gia đã nghe nhiều lắm rồi, nói cái gì, nói như thế nào, chung qui thì nịnh hót cũng là một nghệ thuật.
Mặc dù nàng chưa từng mở lời nịnh hót ai, nhưng vẫn sử dụng rất thành thạo.
“Lời nói cũng ngọt ngào như vậy! Khó trách Hoàng thượng thích ngươi đến
thế!” Hoa Phi vừa nghe, liền che miệng cười ‘ha ha’, lúc trước, Hoa Phi
có thể được Hoàng thượng yêu thích, tấn phong Quý phi, tất cả đều nhờ vẻ đẹp và khí chất quí phái, lúc này được Lâu Khinh Tuyết nịnh đúng chỗ,
càng vui mừng không thôi.
“Thiếp thân chỉ nói thật.” Khinh Tuyết nghiêm túc nói.
“Ai da, được rồi, sao ngươi lại biết thân phận của ta, chúng ta mới gặp
mặt lần đầu mà!” Hoa Phi giống như nhớ ra điều gì lại hỏi, bầy ra vẻ mặt nghi hoặc.
Khinh Tuyết khẽ thở dài, nữ nhân này, chung quy cũng chỉ đến thế, thích nghe những lời nịnh hót hư vô.
Không khỏi có chút nông cạn đi!
So với tâm tư của đám cơ thiếp ở Lâu gia còn kém xa lắm.
Thật không biết Hách Liên Bá Thiên là cố ý lập nữ tử không có tâm tư sâu sắc này vi phi, hay hắn thật sự là kẻ nông cạn!
Có điều, tất cả những điều đó, Khinh Tuyết đương nhiên là không để lộ lên mặt.
Nữ tử trước mắt càng không có tâm tư sâu sắc, đối với nàng mà nói, lại
càng là chuyện tốt. Nếu cô ta là loại nữ nhân có thể ăn tươi nuốt sống
người khác, nàng sẽ cực kỳ vất vả!
Khinh Tuyết cười dịu dàng: “Khí chất của Hoa Phi nương nương, vạn dặm
mới tìm được một, thử hỏi cung nữ trong cung ai có thể có vẻ đẹp và khí
chất quí phái bất phàm như thế chứ? Không cần bất cứ ai nói, thiếp thân
cũng có thể đoán ra!”
Những lời này, khiến Hoa Phi cười đắc ý, không thể che dấu.
Hoa Phi cao hứng lên, ban thưởng rất nhiều trân châu dị bảo, còn có lăng la tơ lụa, trong lúc nhất thời, làm cho Hải Đường Cung giống như phát
triển hơn nhiều!
Tiễn bước Hoa Phi, Khinh Tuyết lại ngồi dựa cả người vào hành lang.
Nhìn một vườn trồng hoa hải đường, gương mặt khuynh thành chỉ thản nhiên lơ đãng, nhìn không ra là vui hay giận.
Nàng thích như thế, im lặng dựa vào một chỗ, tránh tầm mắt người khác, còn có thể nhìn thấu thế sự, nhìn thấu mỗi người.
Kỳ thật nếu trong lòng không ôm hận thù, nàng nghĩ, nàng sẽ sống thật vui vẻ.
Không biết đã trải qua bao nhiêu đau đớn, không còn bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào có thể làm nàng động lòng.
Trong nội tâm nàng, chỉ còn tối tăm, không có mưa… cũng chẳng có ánh mặt trời!
Đã rất lâu rồi, nàng không nhớ đến đêm hôm ấy.
Gương mặt kia cũng giống gương mặt của nàng, mỹ nhân nhan như hoa.
Nhưng chỉ là hồng nhan bạc mệnh.
Nàng nhỡ rất rõ, khi bóc hết tầng tầng lớp lớp vải băng mặt nhầy nhụa máu thịt, gương mặt mẫu thân đã chẳng còn nguyên vẹn.
Từng vết dao rạch, rạch sâu vào gương mặt đẹp như trăng rằm của mẫu
thân, lại khắc vào trái tim nhỏ bé mới năm tuổi của Lâu Khinh Tuyết.
Nàng nhớ rõ, khi nàng kéo cánh tay từng rất đẹp, rất nuột nà của mẫu
thân, kéo từ trong mỗi ngón tay một cây ngân châm rất dài, từng ngón
từng ngón, đôi bàn tay từng họa lên những bông hoa đẹp vô ngần, đàn ra
những giai điệu động lòng người, từng âu yếm nàng.
Mẫu thân đã không còn biết đau đớn là gì, bà đã vĩnh viễn nằm xuống,
nhưng khi nàng rút từng cây ngân châm, nàng vẫn cảm nhận được một cách
rõ ràng, khi bị cắm ngân châm vào đầu ngón tay, bà đã đau đớn thế nào.
Nỗi đau đó, cứ như vậy, chiếm cứ lòng nàng, như thể kí ức của nàng về mẫu thân chỉ có cảnh tượng bi thảm đớn đau đó.
Vốn dĩ, Hách Liên Bá Thiên muốn đến gặp nàng, khi mới đến, hắn đột nhiên muốn lẳng lặng đến bên nàng, vì thế đi tới một cách lặng lẽ, nhưng khi
hắn đến bên nàng, nhìn nữ tử xinh đẹp yêu mị như hoa, ở dưới thân hắn
hầu hạ liên tiếp ba đêm.
Nữ tử luôn cười thản nhiên quyến rũ đó.
Giờ chỉ biểu hiện đau đớn.
Đôi mày liễu xinh đẹp, nhíu chặt lại, giống như không thể giãn ra.
Đôi mắt trong suốt, giờ nhìn chân trời, không, ánh mắt kia không có tiêu điểm, hồn của nàng, như đang lãng du.
Hắn không biết, linh hồn nhỏ bé của nàng đã trôi dạt đến phương nào.
Nhưng hắn biết rõ, nơi đó khiến nàng rất đau, bởi vì nỗi đau trên mặt
nàng bi ai bất lực như nai con sắp chết, hận ý mãnh liệt, bao quanh nàng như một khối cầu, khiến bất cứ ai cũng không thể tiến vào.
Hắn vẫn biết, nội tâm của nàng, ẩn giấu một điều mà người khác không thể đoán ra, thì ra, là đau.
Không biết vì sao, đáy lòng hắn, đột nhiên dâng lên sự trìu mến, ý muốn
được ôm nàng vào lòng, thứ tình cảm muốn gạt đi đ