Disneyland 1972 Love the old s
Tẩm Quân

Tẩm Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326540

Bình chọn: 7.5.00/10/654 lượt.

ột lời, tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

Nhưng nàng càng tĩnh như thế, lại càng khiến hắn phiền lòng!

Chỉ cần nàng vừa xuất hiện, lòng hắn liền nhiễu loạn.

“Uyển Bích, đàn cho trẫm một khúc!” Hách Liên Bá Thiên nói với Chu Uyển Bích.

“Hoàng Thượng muốn nghe khúc gì?” Chu Uyển Bích nghe thấy Hách Liên Bá

Thiên nói thế, liền đưa mắt cho cung nữ đưa đàn lên, bởi vì mỗi lần Hách Liên Bá Thiên đến gặp cô ta, đều là nghe đàn, thế nên cô ta đi đâu cũng cho người cầm theo đàn, tiện cho việc trợ hứng bất cứ lúc nào.

“Gì cũng được!” Hắn nói.

Rồi sau đó khép đôi mắt hẹp dài lại, lười biếng dựa lưng vào cây cột.

Vì đang mặc trường bào màu vàng kim, vẻ mặt hắn vô cùng trang trọng, ngũ quan tuấn mỹ như tạc tượng, khiến người ta chỉ cảm thấy sự lãnh khốc

tỏa ra từ người hắn.

Khiến người khác không thể nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì từ trên người hắn.

Tiếng đàn của Chu Uyển Bích như vọng ra từ không cốc, vô cùng êm tai, dịu dàng như chính con người cô ta.

Khinh Tuyết chưa từng được học đàn, không hiểu về thanh nhạc, nhưng nghe tiếng đàn của Uyển Bích, nàng chỉ cảm thấy rất êm tai, khó trách Hách

Liên Bá Thiên lại thích nghe Chu Uyển Bích đánh đàn.

Trong tiếng đàn của cô ta, có tĩnh lặng một cách êm dịu, êm tai mà thánh thót, có thể khiến lòng người bình tĩnh.

Nhưng một người đang che dấu âm mưu, sao lại có thể đàn ra tiếng đàn êm dịu như thế?

Không phải cổ nhân vẫn nói “nhạc do tâm sinh” sao?

Khinh Tuyết, không kiềm chế được đưa mắt nhìn Chu Uyển Bích, đã thấy cô

ta cũng đưa mắt nhìn nàng cùng một lúc, hai người nhìn nhau, lại có chút thấu hiểu đối phương.

Đúng vậy.

Nàng nhìn thấu cô ta.

Cô ta cũng nhìn thấu nàng.

Trong lúc hai người vẫn không hay biết, có một đôi mắt, đang thầm quan

sát cả hai, cặp mắt kia, nhìn thì đang nhắm, nhưng thật ra vẫn để hở một khe nhỏ

Hàng lông mi dài và dày đã che đi khe hở đó, đôi mắt hẹp dài, nhìn hai người một cách nghi ngờ.

Hắn, vẫn luôn để mắt quan sát hai người bọn họ.

Hai nữ nhân do Tề Dương Quốc tiến cống này, thông minh giống nhau.

Không biết vì sao, tuy rằng Lâu Khinh Tuyết luôn có dáng vẻ của một kẻ

đang có ý đồ, nhưng Hách Liên Bá Thiên chưa bao giờ cho rằng nàng là

gian tế. Hơn nữa hắn đã phái người đi thăm dò thân thế bối cảnh của hai

người bọn họ, phát hiện ra, Lâu Khinh Tuyết, có lẽ thật sự không phải

nội gián.

Nhưng có đôi khi, người không có khả năng nhất, lại chính là kẻ trong

vòng bí mật, vì quốc gia, vì nghiệp lớn của hắn, thế nên, hắn phải cẩn

thận!

Dù có là nữ tử thế nào, cũng không thể khiến lòng hắn rối loạn.

“Nàng biết múa không?” Hắn đột nhiên hỏi, chặt đứt tia nhìn của hai nữ nhân một cách rất lơ đãng.

Đồng thời đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết quay sang nhìn hắn, nghĩ nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Không

ạ…” Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng được học bất cứ thứ gì, trừ bỏ học

chữ, là vì có người từng nói một câu.

Rất nhiều mưu kế, có được nhờ đọc sách.

Thế nên, nàng dùng đủ mọi biện pháp, để học và nhận mặt chữ, thứ sách

nàng hay đọc nhất chính là binh pháp chiến lược. Chỉ vì kẻ nàng sẽ đối

phó không phải người thường.

“Tùy tiện múa may một chút cũng không được sao?” Hách Liên Bá Thiên lại

nói, không biết vì sao, hắn đột nhiên rất muốn nhìn nàng múa, mặc dù

chưa từng nhìn qua, nhưng hắn vẫn đoán là sẽ rất đẹp.

Thân thể của nàng tinh tế mà mềm mại, đó là điều mà hắn rõ ràng hơn bất

kỳ ai, lại thêm dung mạo khuynh thành, đủ để khuynh đảo chúng sinh.

“Khinh Tuyết đã nói không biết, không bằng cho nàng ấy luyện tập một

thời gian, theo tư chất của nàng ấy mà nói, tất là có thể khiến người

khác không thể rời mắt.” Chu Uyển Bích đã ngừng đàn, dịu dàng nói.

Hách Liên Bá Thiên không thèm liếc mắt đến cô ta lấy một cái, chỉ nhìn

Khinh Tuyết mong mỏi, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự lợi hại.

Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, nói: “Khinh Tuyết chưa từng tập múa,

nhưng cũng đã từng được xem, giờ đành múa theo nhạc, nếu múa không tốt,

thỉnh Hoàng Thượng nói một tiếng ngừng!”

Nàng vừa nói, vừa lui ra khỏi đình.

Nàng từng đọc trong một quyển sách, có nói về mỹ nhân kế, nói là nữ tử

không cần thiết phải đa tài đa nghệ, cần nhất là phải hiểu được ưu điểm

lớn nhất của mình là gì để phô ra.

Nàng nghĩ rằng, điều này là đơn giản nhất, nàng nhất định có thể làm được.

Hơn nữa, theo như nàng thấy, đây là cơ hội duy nhất Hách Liên Bá Thiên cấp cho nàng vào lúc này, nàng không thể bỏ qua.

Nàng thầm nhớ lại những động tác của vũ nữ trong những buổi thịnh yến ở phủ tướng quốc.

Sau khi cân nhắc một chút, Khinh Tuyết đi tới bên cạnh một cây mẫu đơn

màu đỏ thẫm đang nở rộ vô cùng diễm lệ, cánh tay tuyết trắng nõn nà nhẹ

nhàng đưa lên, ngắt đóa hoa đẹp nhất xuống.

Bàn tay trắng nõn đẹp như bạch ngọc, cầm một đóa mẫu đơn đỏ thẫm, vô cùng diễm lệ nổi bật.

Hồng bạch đan xen, thu hút ánh mắt mọi người.

Cánh tay cầm mẫu đơn nhẹ nhàng giơ lên, nàng uốn cong thân hình, khuôn

mặt khuynh thành tuyệt mỹ ẩn tình liếc mắt nhìn Hách Liên Bá Thiên một

cái, rồi sau đó bắt đầu nhún chân bật người.

Thân hình mặc váy trắng thê