
sẩy thai.
Nàng cắn đôi môi đã trắng bệch, từng giọt nước mắt to tròn, trượt qua khóe mắt.
Nàng mờ mịt nhìn đỉnh màn, nàng không biết, phải làm thế nào mới được.
Sao lại có thể thành thế này.
Ông trời, đối xử với nàng thật quá tàn nhẫn, nàng mới có một người thân, còn chưa kịp thành hình, lại đã bị tước đoạt.
Chẳng lẽ, nàng nhất định phải bơ vơ thế sao?
Bé con đáng thương của nàng…
Nàng sẽ không để cho con nàng chết vô ích như thế, chuyện này, nhất định có người sắp đặt, không thể có chuyện trùng hợp như thế, lúc này ngẫm
lại, mới phát hiện ra, từ đầu đến cuối, thật quá tài tình.
Ngoài cửa, có tiếng cung nữ vang lên: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế!”
Khinh Tuyết nhẹ nhàng lau nước mắt, nhìn ra ngoài cửa.
Đã thấy Hách Liên Bá Thiên vội vã tiến vào, nhãn thần vốn luôn tràn ngập hào khí của hắn, giờ phút này tối tăm mà vô lực, đôi mắt thâm quầng,
cho thấy hắn đã mất ngủ nhiều đêm.
Quanh khóe miệng là vệt xanh lờ mờ của bộ râu, khiến hắn nhìn qua đã đầy vẻ tang thương.
Hắn cũng đau xót vì bé con sao?
Nước mắt lại trào ra trong bất lực.
Thật đau quá, đau đớn khôn cùng, cứ thế trào ra.
Hách Liên Bá Thiên, vừa đến gần đã thấy Khinh Tuyết nước mắt như mưa,
gối gấm màu lam đã bị thấm ướt một vạt lớn, vô cùng bi thảm.
Hắn đi tới: “Tuyết Nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh!”
“Hoàng Thượng…” Khinh Tuyết run run lên tiếng, hai tiếng kia, là nghẹn
ngào thở than, là đau thương, là khó chịu, còn là những điều chẳng thể
nói bằng lời.
Như một người chết đuối, bỗng dưng níu được một cọng rơm…
Ngọc cô cô đi đằng sau hắn, ánh mắt hiện vẻ phức tạp, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rồi cô ta kinh ngạc nói: “Tuyết Phi nương nương, ngài tỉnh
lại từ khi nào?”
“Ta vừa mới tỉnh lại.” Khinh Tuyết đáp, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Nàng túm lấy ống tay áo Hách Liên Bá Thiên, đôi mắt trong veo ầng ậc
nước: “Hoàng Thượng, con của chúng ta, con của chúng ta, mất đi thật
rồi…”
Hách Liên Bá Thiên cả kinh, nổi cơn thịnh nộ: “Chuyện này trẫm đã nói là không được nói với Tuyết Phi, là kẻ nào lắm lời tiết lộ ?”
Ngọc cô và mấy cung nữ nghe mà kinh hãi, quỳ sụp xuống: “Hoàng Thượng tha mạng, chúng nô tỳ không nói!”
Khinh Tuyết thấy thế, lôi kéo Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng Thượng, không
ai nói cho thiếp biết, là thiếp nghe thấy trong lúc nửa mê nửa tỉnh.”
Nàng không muốn liên lụy đến Ngọc cô cô, dù sao cô ta cũng đối tốt với
nàng.
Việc này, vốn là do nàng vô tình nghe thấy.
Nhưng thật sự là vô tình sao?
“Khinh Tuyết, chuyện này, trẫm cũng cảm thấy rất buồn. Nhưng chuyện đã
như thế, nàng đừng nên khổ sở.” Hách Liên Bá Thiên nói, nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ bé trắng bệch của nàng.
Tận lực trấn an cảm xúc của nàng.
“Thiếp sao có thể không buồn chứ? Hoàng Thượng, chuyện này, nói không
chừng, là có người ra tay, trong hoàng viên, làm sao có thể có gấu đâu?
Hơn nữa, còn trùng hợp như thế!” Khinh Tuyết cắn răng nói.
Hách Liên Bá Thiên nghe xong gật gật đầu: “Chuyện này, trẫm đã phái
người tra xét, trẫm sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!” Lúc này đây, hắn cũng hạ quyết tâm.
Không thể dung tha cho kẻ lớn mật như thế.
“Có kết quả chưa?” Ánh mắt Khinh Tuyết trở nên bi phẫn sắc bén, trực tiếp
nhìn thẳng vào Hách Liên Bá Thiên, một khắc kia, ánh mắt nàng khiến
người khác nhìn mà chua xót.
Hách Liên Bá Thiên khẽ gật đầu: “Đã tra được một ít, rất có khả năng là
thị nữ Lưu Dung Dung gây nên. Nhưng trước mắt vẫn cần kiểm chứng lại,
nàng yên tâm, nếu tra ra kẻ nào, trẫm nhất định sẽ chém đầu cả nhà kẻ
đó, quyết không lưu tình!”
Đứa bé kia, không chỉ là con của Khinh Tuyết, còn là con của hắn.
Hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào, uy hiếp đến người của hoàng gia.
“Lưu Dung Dung?” Khinh Tuyết nhướng mày, suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra
được một nữ tử mười phần tục mị, lúc nào cũng gây ấn tượng với người đối diện và Hoàng Thượng bằng bộ ngực nghẹt thở.
Là cô ta sao?
Tại sao nàng lại cảm thấy không có khả năng đó chứ?
Cô ta không những không biết ăn nói, còn không có đầu óc.
Mưu kế tài tình thế, cô ta làm sao nghĩ ra được chứ?
“Đúng là cô ta.” Hách Liên Bá Thiên đáp.
Khinh Tuyết suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Cô ta là dạng người thế nào,
hẳn là Hoàng Thượng còn rõ ràng hơn thiếp, bằng vào đầu óc của cô ta,
làm sao có thể nghĩ ra một âm mưu khéo léo đến thế? Huống hồ cô ta chỉ
là một thị nữ, làm sao có thể to gan đến vậy?”
“Nàng cho rằng không phải cô ta?” Hách Liên Bá Thiên nhíu mày, hỏi.
“Thiếp không biết có phải hay không, thiếp chỉ cảm thấy rất khổ sở, hy
vọng có thể tra ra manh mối, trả lại công đạo cho đứa con này.” Khinh
Tuyết lắc lắc đầu, cúi mặt, vài giọt lệ nhẹ nhàng hạ xuống.
Nàng nhìn ra được, hắn không thích biểu hiện đó của nàng.
Đúng vậy, một thị nữ, không thể to gan lớn mật như thế, hậu cung tam
phi, Linh Phi lúc này hẳn là không có gan nào mà làm chuyện đó? Kẻ duy
nhất có thể, chính là Hoa Phi.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng thương tâm, nhẹ nhàng vươn tay ôm nàng:
“Nàng cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, điều dưỡng thân thể thật tốt mới là
chuyện quan trọng, chuyện này, trẫm sẽ cho người