
i không biết ta là ai, vì sao lại hành đại lễ với ta?”
Ta hiểu rồi. Hóa ra vừa rồi không phải là ta không đủ thành ý, mà là thành ý quá mức. Ta thật thà nói: “Huynh rất đẹp, ta muốn…” Ta không giỏi sử dụng từ ngữ, trong lúc cuống quýt ta tùy tiện dùng một từ không biết tại sao lại xuất hiện trong đầu, “Ta muốn quyến rũ huynh…”
Tiểu quỷ Giáp dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn ta…
Hắn cười, “Đúng là một linh vật trong sáng.”
Ta nghĩ đó là một lời khen, trong lòng vui mừng không thôi, vội hỏi: “Vậy ta có thể quyến rũ huynh ư?”
Hắn lặng lẽ nói: “Lần này ta tới đây vì lịch kiếp, sẽ không ở lại Minh phủ quá lâu.”
Nghĩa là không thể rồi. Ta cúi đầu, có chút thất vọng.
“Từ trước tới nay ngươi đều ở bên bờ Vong Xuyên ư?” Đột nhiên hắn hỏi.
Ta gật đầu.
“Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Ánh mắt sáng ngời, ta hăng hái gật đầu.
Hắn cười nhạt, vỗ vỗ đỉnh đầu ta, “Lần này ngươi dập vỡ đầu lạy ta mấy lạy, không thể để ngươi lạy vô ích được. Ngươi đã muốn ra khỏi Minh phủ chơi một chút, ta sẽ để Tam Sinh ngươi được tự do một lúc. Lịch kiếp [6'> của ta là ba kiếp, cũng có nghĩa là ngươi được tự do ba kiếp, sau khi ta lịch kiếp trở về, ngươi cũng ngoan ngoãn trở về bên bờ Vong Xuyên, được chứ?”
Không phải là vụ mua bán lỗ vốn, ta gật đầu chấp nhận.
Hắn tạo một kim ấn ở cổ tay ta: “Là linh vật, phải thông minh một chút, sau này phải tự bảo vệ chính mình.” Hắn nói, “Không phải kẻ mạnh nào cũng lương thiện như ta đâu.”
Vẻ mặt tiểu quỷ Giáp Ất run rẩy hộ tống hắn rời đi. Ta sờ sờ kim ấn trên cổ tay.
"Mạch Khê." Ta cao giọng gọi.
Đứng trước cầu Nại Hà, hắn đang bưng bát canh Mạnh bà, quay đầu lại nhìn ta.
“Ta có thể tới Nhân giới quyến rũ huynh sao?” Ta hỏi nghiêm túc như vậy, khiến Mạnh bà đang múc canh cười ngặt nghẽo.
Hắn nhếch môi, “Nếu có thể tìm được, thì cứ quyến rũ đi.” Dứt lời, uống cạn bát canh Mạnh bà.
Hắn cũng không quay đầu lại, đi vào sâu bên trong Minh phủ, ta vẫn nhìn theo hướng hắn rời đi, tận tới khi không còn trông thấy nữa vẫn không thể chuyển tầm mắt. Tiểu quỷ Ất đi từ cầu Nại Hà trở về, bàn tay xanh lét gầy gò quơ quơ trước mặt ta, “Tam Sinh cô nương!”
“Ừ!”
“Không phải Tam Sinh cô nương động lòng với ngài ấy rồi đấy chứ?”
Ta còn thật thà quay đầu nhìn Tiểu Ất, hỏi: “Như thế nào gọi là động lòng?”
Ất gãi đầu nghĩ nghĩ, “Giống như những tranh minh họa nam nữ mà người vẫn xem hàng ngày ấy, đó gọi là động lòng.”
Ta nghĩ nghĩ một lát, những quyển thoại bản [7'> ta xem hàng ngày, công tử gặp tiểu thư, tiểu thư đáp lễ, hai người đối thoại hai ba câu xong bắt đầu không thể kiềm chế, vận động ư ư a a. Ta không có ý muốn vận động ư ư a a như vậy với Mạnh Khê, chắc không phải là động lòng rồi.
Ta kiên định lắc lắc đầu: "Không hề động lòng."
Ất thở dài, lầm bầm lầu bầu thì thào: “Cũng đúng, là tảng đá thì làm sao có thể động lòng được chứ, là ta nghĩ quá nhiều rồi.” Rồi lại nhìn ta chằm chằm, “Tóm lại, không động lòng vẫn tốt hơn! Hỏi thế gian, ngoài tình ái thì còn thứ gì có thể ép buộc con người. Cũng không phải nói là Tam Sinh cô nương chắc chắn không thể thích ai. Nhưng Mạch Khê Thần Quân là người duy nhất trong trời đất này không thích hợp làm người trong mộng của nữ tử.”<>
“Tại sao? Ta thấy từ dáng vẻ đến khí chất, đều thấy hắn là người tốt nhất.” Ta dừng một chút, “Lúc nói chuyện, giọng nói cũng rất dễ nghe.”
“Bởi vì ngài ấy quá hoàn mỹ, nên tuyệt đối không thể động lòng với hắn. Mạch Khê Thần Quân là Cửu Thiên Chiến Thần, lên trời xuống đất, không gì không làm được, trong tim chỉ có thiên hạ. Trong lòng chỉ có muôn dân bách tính, làm sao còn chứa nổi tư tình nhi nữ cơ chứ.”
Ta cảm thấy trong lòng Mạch Khê không chứa nổi tâm tình nhi nữ cũng không liên quan nhiều lắm tới ta, nhưng nửa câu đầu của Ất lại khiến ta ngẩn người, “Chiến Thần là những vị thần đằng đằng sát khí, sao hắn có thể làm chứ? Rõ ràng hắn là một người lương thiện.”
Suýt chút nữa Ất phun ra một ngụm máu: “Lương thiện ư? Tam Sinh cô nương tin là như vậy sao?” Thấy ta gật đầu, Ất yếu ớt lắc đầu, nói:
“Trước kia có lần Ma tộc phạm thượng, mang mười vạn ma binh lên Thiên giới. Mạch Khê Thần Quân dẫn ba vạn thiên binh giết sạch đại quân Ma tộc, chuyện lấy ít thắng nhiều không nói làm gì, sau đó còn chỉ huy quân đội tiến thẳng vào Cửu U Ma đô, giết toàn bộ, Ma vực máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy Ma âm, Ma tộc từ ba tuổi trở lên đều bị giết sạch.”
Việc này ta cũng có biết một chút, thời gian đó Minh phủ vô cùng chật chội, lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc văng vẳng trong điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà nhanh chóng bị sập. Tuy Ma tộc đều chết dưới tay Mạch Khê, nhưng lúc chiến tranh, ngươi sống ta chết là chuyện bình thường, Mạch Khê thân là Chiến Thần, dùng võ lực chấn áp phản loạn là trách nhiệm của hắn, hắn trung thành với tộc mình, trong lúc chiến đấu, lạnh lùng tàn nhẫn cũng là điều đương nhiên.
Ta vỗ vỗ vai Ất: "Cảm ơn ngươi nói cho ta biết việc này, ta về trong tảng đá chuẩn bị một chút."
Ất ngẩn ngơ: "Cô nương muốn đi đâu?"
Ta cười: "T