Teya Salat
Tam Tấc Ánh Nắng

Tam Tấc Ánh Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327573

Bình chọn: 10.00/10/757 lượt.

Thiếu Thành khẽ vuốt khuôn mặt còn hiện lên nét đau đớn, lúc rạng sáng khi anh đưa Mộc cận tới bệnh viện mới biết là cô sinh non, thật sự anh không biết cô đã mang thai, chắc chắn ngay cả cô cũng chưa biết rõ. Bác sĩ nói sau này nếu cô muốn mang thai lại sẽ rất khó, có thể anh và Mộc Cận đời này sẽ không thể có con nữa. Lòng anh rất đau, nhớ tới việc cô từng rất muốn được sinh cho anh một đứa con, lúc đó anh không muốn, bởi vì hoàn toàn không đúng lúc, nhưng quả thật đứa trẻ tới không đúng thời điểm nên cũng cứ thế mà ra đi, đây trở thành nỗi ân hận trong lòng anh không thể nào quên được, vì chẳng khác nào anh đã tự tay giết chết nó vậy. Nhưng anh biết đây không phải là vấn đề lớn nhất giữa anh và Mộc Cận. Cô hận anh và thân phận kẻ thù giữa hai người khiến giờ đây giữa anh và Mộc Cận xuất hiện một khoảng cách quá xa mà họ không thể nào vượt qua nổi.

Có hai người một nam một nữ mặc cảnh phục đang bước lại gần từ phía đầu hành lang, người phụ nữ chính là Mã Yến Dung, cô gật đầu với Giang Thiếu Thành, sau đó thì hỏi bác sĩ: “Cô ấy tỉnh rồi chứ?”

Vị bác sĩ nhìn vào mắt Giang Thiếu Thành: “Cô ấy vẫn còn yếu, cố gắng đừng để lâu quá.”

Mã Yến Dung gật đầu rồi nói với Giang Thiếu Thành: “Chúng tôi muốn vào trong lấy lời khai của cô ấy.” Nói xong thì cũng bước về phía phòng bệnh cùng với người nam cảnh sát, Giang Thiếu Thành kéo cô ta lại: “Để cho tôi mấy phút để tôi nói chuyện với cô ấy trước đã.”

Mã Yến Dung hơi lưỡng lự, cuối cùng nói: “Nhanh một chút, chúng tôi chờ bên ngoài.”

Giang Thiếu Thành bước vào phòng và khép cửa lại, Mộc Cận vẫn còn nhắm mắt, nhưng hàng lông mi khẽ run rẩy còn khóe mắt hơi ươn ướt chứng tỏ lúc này cô đang tỉnh. Giang Thiếu Thành biết chuyện lần này khiến cả thể xác và tinh thần cô đều chịu tổn thương nặng nề, lúc này lại phải bắt cô nhớ lại chúng lần nữa, chẳng khác nào sát muối lên vết thương của cô. Nhưng nếu anh không nhẫn nại chịu đựng thì cũng chẳng còn cách nào, dù thế nào họ cũng phải trải qua tất cả những chuyện này. Giang Thiếu Thành ngồi bên giường nắm lấy tay cô, cô tránh cái nắm tay đó, bàn tay đút xuống lớp chăn mềm không muốn cho anh đụng vào, đầu cũng quay sang hướng khác.

Giang Thiếu Thành rút bàn tay lại, khó khăn lắm mới mở miệng nói: “Mộc Cận, chút nữa sẽ có hai người đồng nghiệp của anh vào đây hỏi em một số chuyện, em đừng sợ, em cứ nói thật mọi chuyện, họ sẽ không làm khó em đâu.”

Rốt cuộc Mộc Cận cũng chầm chậm mở mắt ra, trong ánh mắt cũng không có chút giận hờn nào, cô buồn bã nói: “Nói thật mọi chuyện, không phải các người đều biết hết rồi sao, còn muốn tôi nói gì nữa? Tôi là con gái của Mộc Thường Phong, cha tôi buôn lậu ma túy, mua bán súng đạn, những chuyện này… tôi cũng biết…Vậy các người nói tôi có dính líu cũng không phải nói oan cho tôi đâu, tôi còn là con gái duy nhất của Mộc Thường Phong kìa…”

Giang Thiếu Thành siết lấy bờ vai gầy gò của cô: “Em hãy nhớ! Em là em, Mộc Thường Phong là Mộc Thường Phong, em và chuyện của Mộc gia không có bất cứ quan hệ nào hết, em nhớ không!”

Mộc Cận cười buồn: “Cảnh sát Giang, không phải anh luôn là kẻ công chính liêm minh à, sao lại đi bao che cho con gái của một tên trùm ma túy thế, cha tôi là trùm ma túy khét tiếng, sau này tôi cũng là…”

Mã Yến Dung phía ngoài đang gõ cửa, Giang Thiếu Thành lay vai của Mộc Cận: “Nếu em thật sự muốn chết thì chi bằng để anh cho em một phát súng để em ra đi được thoải mái, tránh cho em đừng nói xằng nói bậy, em có nghe thấy không!”

Mộc Cận chỉ nở nụ cười buồn bã, đến nước này, bản thận sống hay là chết thật ra đối với cô đã chẳng còn quan trọng, anh ta có thể nhiều dẫn người đến giết hại cả những người thân nhất của cô vậy thì cần gì phải coi trọng cái mạng này, dù sao nếu cứ sống như một cái xác không linh hồn ngày ngày cứ mãi căm thù anh ta, còn chẳng bằng cứ chết đi, quên tất cả đi! Mã Yến Dung dừng tay viết, không thể không nhắc nhở Mộc Cận: “Xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.”

Mộc Cận vẫn làm thinh nằm lặng trên giường tựa như không nghe thấy lời nói của cô ta, viên cảnh sát đứng bên cạnh cũng không biết làm sao. Từ lúc anh ta cùng Mã Yến Dung bước vào phòng bệnh đến bây giờ đã được hơn mười phút, nhưng mà trừ lúc khi bọn họ mới bước vào, Mộc Cận có nhìn lướt qua rồi thì cũng không chịu trả lời bất cứ câu hỏi nào, hỏi cô cái gì cô cũng không chịu nói, lúc này cô chỉ đang mở to hai mắt nhìn lên trần phòng, coi những người bên cạnh như không khí.

Mã Yến Dung nói: “Không phải cô không nói câu nào thì chúng tôi chịu bó tay đâu.”

Nói ra câu này có vẻ như đã có tác dụng tới Mộc Cận, nhưng cô lại chỉ kéo chăn lên che mặt lại, Mã Yến Dung nhếch khóe miệng, nhắm chặt hai mắt, dằn lại cảm giác không thoải mái trong lòng. Ra hiệu với người đồng sự cùng đi ra ngoài, Mã Yến Dung khép lại bản điều tra, nói: “Cô hãy nghĩ cho kĩ, chiều nay chúng tôi vẫn sẽ quay lại, nếu cô vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, tình hình sẽ chỉ bất lợi cho cô mà thôi!”

Giang Thiếu Thành vẫn đang ở bên ngoài phòng bệnh, bởi vì có liên quan đến Mộc Cận cho nên khi thấy Mã Yến Dung đi ra anh