
ó như vậy, chí ít cô cũng không dễ dàng quên anh. Anh nghĩ mình là một thằng đàn ông ích kỷ, rõ ràng đã nói để cô đi, lại không muốn có người đàn ông nào khác có thể thay thế được vị trí của mình trong lòng cô.
Tình yêu là liều thuốc độc, nếu một ngày trúng phải, có muốn cai cũng sẽ luôn luôn đau đớn đến không chịu nổi, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại có tâm trạng như vậy, cho nên, cũng không biết làm thế nào để từ bỏ, làm thế nào để giải nỗi cô đơn này.
Mãi cho đến khi đêm đã khuya, Giang Thiếu Thành mới lái xe trở về, anh tự thấy khi bản thân đối mặt với bất cứ chuyện gì không nằm trong dự đoán thì đều có thể bình tĩnh giải quyết, thế nhưng, khi anh lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó đang co ro ở trước của nhà mình, thì trong hơn mười giây đó, ý thức cũng mất đi khả năng suy nghĩ.
Mộc Cận vịn tường chầm chậm đứng lên, mỉm cười với anh rồi lại cúi đầu. Đến lúc này thì anh mới khẳng định là mình không nhìn lầm rồi.
“Sao lại trở về?” Anh cho rằng hẳn là bây giờ cô đang ở Pháp với Lục Thừa.
Mộc Cận mím môi, hồi thật lâu sau mới trả lời: “Em không có lên máy bay.” Sau đó lại nói thêm một câu: “Em lén quay lại, ở đây chờ anh rất lâu rồi.”
Cho dù lúc đó Giang Thiếu Thành làm cho trái tim cô vô cùng đau đớn và thất vọng, nhưng quả thật cô không thể tự thuyết phục bản thân cùng Lục Thừa sang Pháp. Tới trước khi sắp đăng kí vài phút, cô nói xin lỗi với Lục Thừa, cô đã đưa chi phiếu của mình cho Lục Thừa, tiền trong đó cũng đủ để Lục Thừa chi dùng cho sinh hoạt và học tập trong vài năm tới. Cô lựa lời từ từ nói rõ với Lục Thừa đây là lựa chọn duy nhất của cậu ta, không nên ép cô đi Pháp, nếu không ngay cả chi phí tài trợ cậu ta cũng không nhận được.
Cuối cùng, Lục Thừa thấy không còn cách nào khác, có lẽ cũng biết rõ nếu để quan hệ giữa Mộc Cận và Mộc Thường Phong rạn nứt, bản thân thật sự sẽ mất cả chì lẫn chài, nói cho cùng Mộc gia cũng không phải muốn hắn trở thành con rể, cho nên cuối cùng hắn chỉ nói: “Chỉ cần cậu có thể giấu được cha cậu, tôi cũng sẽ không liên quan.” Sau đó một mình lên máy bay.
Về phần có thể giấu được cha của cô hay không, lúc đó Mộc Cận không suy nghĩ đến, cô chỉ nghĩ đã quyết định thì phải làm đến cùng, được ăn cả ngã về không.
Mộc Cận thấy Giang Thiếu Thành không nói chuyện, tâm trạng bắt đầu nặng nề, nếu như lần này cô vẫn thua, vậy thì quả thực đã không còn đường lui. Cô cười yếu ớt, xoa nhẹ bụng mình: “Cả ngày nay em chưa ăn gì, thật sự rất đói.”
Giang Thiếu Thành vẫn đứng nguyên đó nhìn cô, Mộc Cận cố gắng nở nụ cười nhàn nhạt bước lại gần: “Lẽ nào anh thật sự muốn thấy em và Lục Thừa kết hôn?” Cô hít sâu, vuốt tóc: “Xin lỗi, em biết là không nên anh quay về tìm anh, hay là em phải tin rằng anh thật sự chán ghét em...”
Giang Thiếu Thành mãi không có phản ứng gì đột nhiên bước lên từng bước, nắm lấy vai của cô kéo về phía mình, thoáng cái cô đã nằm trong lòng anh, Mộc Cận sửng sốt một lúc, có hơi hoảng hốt, cho đến khi cánh tay siết chặt lại, cô mới tin rằng mình thật sự đang ở trong lòng anh. Cô nhắm hai mắt lại, hai tay đặt trên thắt lưng anh ghé vào bên tai anh vẫn không thể tin: “Anh Thiếu thành, anh thật...thật sự bằng lòng để em ở bên anh sao?”
Giang Thiếu Thành chỉ dùng sức ôm lấy cô thật chặt cũng không trả lời câu hỏi của cô, một lúc sau, anh mới hơi buông cô ra, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cô, đầu tựa vào trán cô nói: “Sau này không được hối hận, cho dù xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn cũng không bao giờ được hối hận!” Giọng nói của anh mang theo một chút kiềm nén, dứt khoát.
Mộc Cận nở nụ cười, ánh mắt kiên định: “Mãi mãi không hối hận!”
Bốn mắt nhìn nhau, cho dù không nói ra miệng hai người đều hiểu, tình cảm kiềm nén trước nay đang dâng trào, ánh mắt chăm chú, có thể nhìn thấy trong đôi mắt của người đối diện là những khát khao, giây tiếp theo, anh không chần chừ, ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên đôi môi ấy. Cuối cùng vẫn không thể thoát, cuộc đời này đã định trước sẽ vấn vít lấy nhau.
Có lẽ đã kiềm nén rất lâu, nụ hôn của anh chẳng hề dịu dàng, thậm chí còn có một chút thô bạo, ép cô lên trước cửa, mãnh liệt hôn lấy, Mộc Cận níu chặt lấy áo anh, tiếp nhận thứ xúc cảm mạnh mẽ đã mong chờ từ lâu, khung cảnh này mới vài giờ trước vẫn chỉ là giấc mộng với cô mà thôi, nhưng bây giờ đã là sự thật, cô vẫn thấy có chút gì đó không chân thật, nhưng cảm giác nhức nhối của đôi môi và hơi nóng khắp toàn thân đều nói với cô, tất cả điều này đều là có thật.
Sau nụ hôn, mỗi người đều thấy hơi thở có hơi không ổn định, Mộc Cận lại vùi khuôn mặt vào hõm vai anh, lại nói mãi mãi sẽ không hối hận, giống như lúc này được ôm nhau trong lòng, sao cô có thể nghĩ đến ngày sau sẽ có hai chữ hối hận. Giang Thiếu Thành đưa một cái áo choàng tắm của mình cho Mộc Cận: “Đêm nay mặc đỡ cái này, ngày mai anh đưa em đi mua đồ.”
Mộc Cận gật đầu, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, cô nhìn mọi thứ ở xung quanh, nhớ tới lần trước tắm ở chỗ này là vào đêm sinh nhật của anh, nhớ tới lúc đó còn ngốc nghếch muốn cám dỗ anh nhưng ngược lại lại phải vào bệnh viện, cô k